Tinh hà đã ngăn cản sự quay lại của Thái Cổ Thần Ma, mà ở phía bên kia của tinh hà, đại quân nghìn nghịt như kiến từ vực vương quốc Thâm Uyên đang ùn ùn kéo đến.
Hư Không Lãnh Chủ lần lượt từ vực sâu hư không tới, đang thảo luận về ứng cử viên tiếp theo sẽ tấn công Ma đạo.
Thất bại thảm hại của Ám Ảnh Dạ Ma thế nhưng không đủ để khiến các vị lãnh chủ của vương quốc Thâm Uyên cảm thấy rúng động, thay vào đó còn khơi dậy khát vọng chinh phục mạnh mẽ.
Hư Không Lãnh Chủ mở ra vương quốc của mình từ trong khe nứt thời không và vực sâu hư vô, suốt hàng triệu năm nay chỉ có thể dựa vào việc nuốt lấy năng lượng hư vô từ trong vũ trụ làm thức ăn, chúng thèm muốn năng lượng tinh khiết của sinh mệnh đến cùng cực.
Năng lực của chúng thừa sức hủy diệt nhân gian vô số lần, chỉ là Thiên Đạo không cho phép bọn chúng làm vậy, cũng không cho phép vượt khỏi tinh hà.
Nhân gian là nơi trọng yếu của Tam Giới, đồng thời cũng đại biểu cho tương lai của vũ trụ.
Cho dù Thiên Đạo có tâm diệt thế, ông ta cũng không cho phép nhân gian bị tiêu diệt.
Giờ đây Thiên Đạo đã cho bọn họ một cơ hội tranh giành, đem Quy Khư vùng đất tái sinh này trở thành phần thưởng, ban tặng nó cho dũng sĩ có thể giúp Thiên Đạo chinh phục được Ma đạo.
Quy Khư rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể dung nạp một đại quân của vương quốc Thâm Uyên tiến vào chiếm giữ.
Mấy kẻ Hư Không Lãnh Chủ vốn kiêu ngạo cũng tuyệt không cam lòng chia sẻ Quy Khư với các lãnh chủ khác.
Sau thất bại của Ám Ảnh Dạ Ma, kẻ đầu tiên đáp lại lời triệu hoán của Thiên Đạo, liên quan đến nhân tuyển tiếp theo của vương quốc Thâm Uyên tiến hành tấn công Quy Khư đã thu hút một cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi.
Giữa bè lũ Hư Không Lãnh Chủ không có nhận thúc chung, với tính cách tàn nhẫn ác độc, từ tranh luận rất dễ dàng biến thành chiến tranh.
Vì Thiên Đạo cần bọn họ bảo toàn lực lượng để ứng phó với sát ý của Thái Cổ Thần Ma, sứ giả chiến tranh đã được cử đến để chấm dứt cuộc tranh luận bất tận này.
Sứ giả đã áp dụng cách thức sắp xếp trật tự cổ xưa nhất: người nào đến trước được trước.
Cách sắp xếp này mặc dù không công bằng đối với các vị lãnh chủ từ phương xa đến, thế nhưng dưới uy áp của Thiên Đạo, bọn họ cũng không dám đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Ám Ảnh Dạ Ma là kẻ đầu tiên đáp lại lời triệu hoán của Thiên Đạo mà tới, theo sau ông ta chính là Ngục Lôi Hư Không Lãnh Chủ.
Tổng quan mà nói đại quân Ngục Lôi Thâm Uyên mạnh hơn nhiều so với đội quân Ám Ảnh Thâm Uyên của Ám Ảnh Dạ Ma, bản thân Ngục Lôi Lãnh Chủ cũng là một Hư Không Lãnh Chủ chiến lực vô cùng cường đại, sức mạnh chiến đấu vượt xa Ám Ảnh Dạ Ma.
Ngục Lôi Lãnh Chủ xuất trận khiến nhiều vị Hư Không Lãnh Chủ trong lòng cảm thấy chán nản.
Bất luận là sức mạnh chiến đấu cá nhân hay là quân lực tổng thể thì bọn họ đều chẳng cách nào so bì được với Ngục Lôi Lãnh Chủ.
Nếu như Ngục Lôi Lãnh Chủ đánh bại Ma đạo, bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội tranh gianh nhân gian nào nữa, mà nếu như Ngục Lôi Lãnh Chủ thất bại, vậy thì bọn họ càng không có năng lực chinh phục Quy Khư.
Trên thực tế, mặc dù Ám Ảnh Dạ Ma thất bại thảm hại, thế nhưng các vị Hư Không Lãnh Chủ cũng không biết nhiều về tình hình chiến đấu trên núi Bất Châu.
Nguyên nhân là bởi bọn họ trực tiếp thông qua Thiên Khiển Chi Môn để tới Quy Khư, bản thân không thể xuyên qua vũ trụ hư không để điều tra chiến cuộc ở Quy Khư.
Ma đạo đối với bọn họ mà nói, từ đầu đến cuối đều bị che giấu bởi vài tia ánh sáng thần bí.
Chỉ là, về cơ bản bọn họ vẫn giữ thái độ xem thường đối với Ma đạo.
Thứ khiến Hư Không Lãnh Chủ thật sự kiêng kỵ là Thái Cổ Tam Giới, mà Quy Khư của Ma Đạo bất luận thế nào cũng không thể đánh đồng với Thái Cổ Tam Giới.
Tương tự như vậy, sức mạnh chiến đấu của Ma Đạo Tổ Sư cũng tuyệt đối không thể sánh với tu vi của Thái Cổ Thần Vương và Thái Cổ Ma Đế.
Bởi vì Ma Đạo Tổ Sư sinh tại nhân gian, Thiên Đạo làm sao chấp nhận một kẻ sinh tại nhân gian có thể uy hiếp tới sức mạnh chiến đấu của ông ta cơ chứ.
Thiên Khiên Chi Môn đã mở ra, một người khổng lồ thân đen như mực, toàn thân sấm sét lôi văn đỏ rực rần rật ẩn hiện, cao tới một trăm trượng, leo lên bậc thang.
Ngục Lôi Lãnh Chủ, mặt đầy phấn chấn.
Trong đôi mắt to lóe lên lôi mang vô tận.
Trong những năm tháng xa xưa, Ngục Lôi Lãnh Chủ ngày này qua ngày khác không ngừng nuốt chửng năm lượng năng lượng sấm sét rải rác trong vũ trụ sâu thẳm, từ đó củng cố sức mạnh thần thông của mình.
Sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp, Ngục Lôi Lãnh Chủ đã lấy được sức mạnh sấm sét tinh thuần từ trong một mảnh thiên thạch bị tan vỡ, lại dùng nó để tạo nên cây thương Ngục Lôi phù hợp với cơ thể của mình.