Trong bốn trăm vạn đại quân vong hồn, có rất nhiều người không biết đến xuất thân của tướng quân Kiêm Hà, bèn dùng thần niệm dò hỏi mấy vị kỳ cựu bên cạnh mình. Lúc biết Kiêm Hà chính là thống soái Nhân tộc Hồng Hoang ngày trước, chiến công chỉ xếp sau Thái Cổ Tử Thần, thì họ liền lập tức đứng nghiêm cung kính.
Người có tên, cây có bóng *
(*) danh tiếng của một người rất quan trọng, cũng giống như bóng râm luôn đi kèm với thân cây.
Sự trở về của Huyễn Ma thiên tôn Kiêm Hà, tất nhiên xứng để Bắc Minh Tú triệu hồi bốn trăm vạn đại quân ra nghênh đón rồi.
Ma đạo, Quy Khư.
Lúc Khương Tuyết Dương vừa nghe tin Kiêm Hà đã trở về, suýt chút nữa đã bóp nát cấm bộ trong tay.
Kiêm Hà bế quan vì ngưng tự ma cách tinh khiết, hôm nay cô ấy đã trở về, chắc hẳn ma cách tinh khiết đã được ngưng tụ thành công, nếu không với thân phân Ma tộc của cô ấy tuyệt nhiên sẽ không tự xưng là đệ tử Ma đạo rồi.
Ma đạo không phân biệt chủng tộc, ý đang chỉ chúng sinh trong lục đạo.
Mà Ma tộc là dị loại đại diện cho hỗn loạn và tai họa bất hạnh, chưa từng nằm trong phạm vi giáo lý của Ma đạo. Quan điểm này, là nhận định của cả đạo môn, Ma Đạo Tổ Sư cũng không đưa ra kết luận nào khác.
Bởi vì Ma Đạo Tổ Sư chưa từng đi tới Thái Cổ Ma Giới, nếu ông ấy từng đến đó, chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn nhận về nơi này.
Thái Cổ Ma Giới cũng có trật tự riêng, không phải là nơi không thể cảm hóa, không thể cứu giúp.
Mà Kiêm Hà lần này quay về, là vì muốn giúp Ma tộc chứng minh một điều, ma cũng có tình người.
Nhưng mà, pháp tắc của trời đất đã có giới hạn, Thái Cổ Tam Giới tự lập môn hộ, cho dù Ma tộc xứng đáng nhận được cảm hóa, thì Kiêm Hà cũng chưa từng nghĩ sẽ để tộc Huyễn Ma hay những Ma tộc khác của Thái Cổ Ma Giới gia nhập Ma đạo.
Vì thế nên cô ấy mới nhất quyết từ chối ngôi vị Ma đế, chỉ mong bản thân một ngày nào đó sẽ cơ hội quay trở lại nhân gian để làm một đệ tử của Ma đạo.
Chuyện của Thái Cổ Ma Giới thì Khương Tuyết Dương không thể suy đoán được, nhưng chiến lực của Kiêm Hà cô ấy biết rất rõ.
Ma cách tinh khiết đã là biểu tượng cho cảnh giới chí cường đạo tổ, Kiêm Hà còn có huyễn ảnh kính tượng, những điều này có liên quan mật thiết với sự tồn vong của Ma đạo, Thùy Họa vẫn chưa quay về, Đạo Tổ tự chìm vào giấc ngủ sâu, việc Kiêm Hà trở về vào đúng lúc này chẳng khác nào đã giúp cho chiến sĩ Ma đạo tìm thấy một chỗ dựa đáng tin cậy.
Vì thế nên lúc nghe thấy tin Kiêm Hà đã trở về, Khương Tuyết Dương ngay lập tức triệu hồi chiến tướng cấp cao của Ma đạo, tiến thẳng đến đình viện Bắc Đầu Quần Tinh để nghênh đón Kiêm Hà.
Còn cô ấy, do phải phụ trách trông coi trận Vạn Tiên, nên không dám tự ý rời khỏi vị trí.
Núi Lưu Ba, Lưu Phong Sương đã quay về. Ở biển Bắc Minh, cự long hắc ám Liễu Chi Nhung ngoi lên mặt nước. Trong nói Côn Ngô, Tổ Long Ngạo Phong đang tu luyện áo nghĩa Sơn Hải cũng bay ra khỏi núi Côn Ngô.
Hai đại sát thần, Nguyên Phượng tổ sư Hy Hòa đều vội vã rời khỏi động phủ chạy tới đón tiếp.
“Kiêm Hà đã trở về rồi, các vị phải dùng lòng thành kính trọng nhất, để hoan nghênh thống soái Nhân tộc của Ma đạo trở về Quy Khư.” Khương Tuyết Dương dõng dạc hét lớn nói.
Cô ấy không thể đi đón tiếp, vì cô ấy còn phục trạch trông coi sự chuyển động của trận Vạn Tiên.
Ngoài hai kẻ thù truyền kiếp là m Ti và cung Oa Hoàng ra, thì phía trên Quy Khư, Ma đạo còn phải luôn cảnh giác đại nạn do đại quân Thâm Uyên giáng xuống, một khắc cũng không dám rời khỏi đó.
“Dạ.” Các chiến tướng khom người nhận lệnh.
Đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh, vùng biển phía đông.
Sau khi phát hiện ra khí tức của đại quân vong hồn Ma đạo, Kiêm Hà từ từ hạ người xuống, lướt trên mặt nước.
Bốn trăm vạn đại quân vong hồn chia ra thành hai cách quân, đứng đối diện nhau, ở giữa chừa ra một khoảng trống.
Lúc Kiêm Hà vừa đặt chân xuống đất thì cô ấy giữ được bình tĩnh ung dung như thường ngày, nhưng đợi khi cô ấy bước vào giữa hai hàng quân, đại quân vong hồn cũng theo bước chân của cô ấy lần lượt quỳ xuống, dùng phép tắc tôn quý nhất để chào đón cô ấy trở về, cô ấy đã không thể tiếp tục kìm nén nỗi xúc động.
Cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, đáy mắt hơi ươm ướt.
Cảm giác thân thuộc khắng khít này, cho dù là lúc cô ấy đứng đối diện với tộc nhân Huyễn Ma của mình, cũng chưa từng cảm nhận được sâu sắc đến vậy.
Tộc Huyễn Ma đối với cô ấy mà nói, chỉ là sứ mệnh, còn Ma đạo mới là chốn trở về dành riêng cho cô ấy.
Đợi đến khi Kiêm Hà đi đến đầu cuối của hàng quân, đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đang mỉm cười chào đón mình.
A Lê đã trở nên đoan trang thần thánh hơn trước, đến Ngạo Phong cũng xuất hiện với phong thái hiên ngang oai hùng.
Sắc mặt của Bắc Minh Tú có vẻ lãnh đạm, nhưng vẻ háo hức đang tỏa ra rực rỡ trong đáy mắt ông ấy, đã lộ rõ tâm trạng kích động hiện giờ của ông ấy.
Bạch Vô Nhai rất hiếm khi nở nụ cười, khi cười lên lại có chút ngượng ngùng, giống hệt Lâm Thanh Thủy.
Hy Hòa vẫn mang theo ngọn lửa cháy dữ dội như ngày nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mà trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé Thuần Quân, thì tỏ ra khá tò mò. Cô ấy không quen biết Kiêm Hà, nên khá tò mò chiến lực của Kiêm Hà.
Kiêm Hà còn chưa mở miệng, Bắc Minh Tú bỗng ngẩn đầu, cùng mọi người đồng thanh hét lên: “Đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng!”
Tiếp đó, bốn trăm vạn đại quân vong hồn cũng đáp lại: ““Đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng!”
Dòng nước mắt ấm nóng trong đáy mắt Kiêm Hà đã không thể kìm nén được nữa, gương mặt xinh đẹp nghẹn ngào đẫm lệ.
Tiếp đó mọi người quay về Quy Khư, Kiêm Hà ngay lập tức đến gặp Khương Tuyết Dương.
Chưa kịp đợi Tuyết Dương nói gì, Kiêm Hà đã giành lời hỏi: “Khương tướng, Đạo Tổ đang ở đâu?”
“Lúc trước Đạo Tổ chiến đấu với Hư Không Lãnh Chủ không may đã khiến thần hồn bị tổn thương, đến bây giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Nhưng mà thần hồn đã hoàn toàn hồi phục rồi, nếu vẫn chần chừ không tỉnh lại, chắc hẳn thần hồn của Đạo Tổ đã trải qua sự thay đổi mới.” Khương Tuyết Dương nói.
Mỗi lần thần hồn bị tổn thương đã sẽ mạnh hơn không ít, như cách nói trăm luyện thành hồn.
“Đại quân Thâm Uyên đã bắt đầu chinh phạt Ma đạo rồi sao?” Kiêm Hà kinh ngạc thốt lên.
“Đã trải qua hai lần rồi, có lẽ rất nhanh chúng ta sẽ nghênh chiến đợt xâm lược lần thứ ba của đại quân Thâm Uyên.”