Hai chúng tôi không phải chờ đợi quá lâu, rất nhanh sau đó từ trên không liền truyền đến một làn sóng năng lượng vô cùng mạnh mẽ, không giống với lúc Ngục Lôi Lãnh Chủ kéo tới, lần này không xuất hiện vòng xoáy hư không mà trực tiếp hóa thành một cánh cổng đen như mực.
Cánh cổng vô cùng hoành tráng, cao hơn nghìn trượng, rộng hơn trăm trượng.
Cổng vẫn đóng kín, nhưng tôi có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ và sát khí hung hiểm ẩn giấu đằng sau đó.
Cuối cùng vào lúc sát khí nồng đậm lên tới đỉnh điểm, cánh cổng từ từ mở ra.
Vừa hé ra một chút, vô vàn kim quang thần mang liền tràn ra, tạo thành một cầu thang kim sắc(1) kéo dài về phía trước.
(1) Ánh sáng của vàng
Cầu thang kim sắc đại biểu cho con đường vinh quang của Thái Cổ Chiến Thần.
Xem ra Chiến Tranh Lãnh Chủ mặc dù rơi vào lưu lạc, song vẫn giữ trọn phong thái nhất quán của Thái Cổ Chiến Thần khi xưa.
Vào lúc con đường vinh quang này kéo dài trăm trương, cánh cổng đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó, một người khổng lồ cao chừng trăm trượng mặc khôi giáp màu đen, bước chân như sấm sét, tay cầm một thanh cự kiếm đen tuyền mang theo năng lượng tà ác bước ra khỏi cổng.
Chiến Tranh Lãnh Chủ bước về phía cuối bậc thang, hai tay nhấc cự kiếm vung lên, xuyên qua khoảng không mở ra lãnh địa của riêng mình.
Tu vi đạt tới cảnh giới như của ông ấy đều có thể tự mình mở ra lãnh địa.
Ám Ảnh Dạ Ma có Ám Ảnh Lãnh Địa, Ngục Lôi Lãnh Chủ cũng có Lãnh Địa Lôi Đình.
Điều không giống với bọn họ chính là, Chiến Tranh Lãnh Chủ chỉ một lần liền có thể mở ra năm lãnh địa, có thể dung nạp được năm đội quân của ông ta.
Sau khi lãnh địa được hình thành, năm đội quân Chiến Tranh Thâm Vực với những màu sắc khác nhau bước ra khỏi cánh cổng, đội nào đóng quân tại lãnh địa của đội nấy.
Chiến Tranh Lãnh Chủ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn năm đội quân của minhg, đợi tới khi bọn họ đều đã thành lập đội ngũ chiến đấu ổn định, Chiến Tranh Lãnh Chủ hai tay vung kiếm chém về phía cánh cổng.
Chỉ thấy ầm ầm rung động, cánh cổng kia đã hóa thành tro bụi.
Một kiếm này đã cắt đứt đường lui, cũng biểu lộ quyết tâm của Chiến Tranh Lãnh Chủ, nếu như không thể chinh phục Quy Khư, xin nguyện chiến tử tại nhân gian.
Cánh cổng này không giống với vòng xoáy hư không, vòng xoáy hư không rất khó tồn tại ở nơi đây, cho dù chiến bại, đại quân vực sâu cũng không cách nào trốn chạy về tinh hà.
Thế nhưng chỉ cần cánh cổng này không bị hủy, nó sẽ mãi sừng sững ở đó.
Đương nhiên không phải tất cả Hư Không Lãnh Chủ đều có tư cách sử dụng cổng này, chỉ một số người được Thiên Đạo xem trọng hoặc sứ giả chiến tranh mới có thể dùng, giữ lại một con đường quay lại hư không cho họ.
Chỉ có điều rõ ràng là Chiến Tranh Lãnh Chủ không hề có ý tiếp nhận hảo tâm này của sứ giả chiến tranh, bởi vì ông ta vô cùng tự phụ, không thể chấp nhận được sự nhục nhã khi chiến bại.
Thà rằng chết trận, cũng không làm kẻ trốn tránh thất bại.
Sau khi cánh cổng bị hủy, đại quân Chiến Tranh Thâm Uyên nhất tề gầm lên, chiến ý của họ đã chạm tới vực sâu vũ trụ hư không.
Nhìn thấy vậy tim tôi bỗng như thắt lại, nếu đại quân Thâm Uyên với quyết tâm chiến đấu như thế này an toàn tới được Quy Khư, có thể tưởng tượng nó sẽ mang lại tai họa dường nào.
Chiến Tranh Lãnh Chủ chặt đứt đường lui không chỉ vì ông ta tự phụ, còn bởi vì ông ta có thực lực.
Sau khi phá hủy cánh cổng, Chiến Tranh Lãnh Chủ bước tới trước mặt đại quân của mình, bắt đầu sử dụng thần niệm để tìm kiếm vị trí của Quy Khư, chuẩn bị dẫn dắt đại quân tiến về đó.
Chính trong lúc này, Kiêm Hà từ trong khoảng không vũ trụ xa xôi liền hiện thân, bước từng bước về phía Chiến Tranh Lãnh Chủ.
Cho tới khi còn cách Chiến Tranh Lãnh Chủ khoảng chừng trăm trượng, cô liền dừng lại.
Đại quân Chiến Tranh Thâm Uyên sát khí quá mạnh, với năng lực của cô ấy chỉ có thể bước tới đây, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
“Ngươi là ai?” Chiến Tranh Lãnh Chủ giọng như sấm sét hỏi.
Kiêm Hà không đáp, trực tiếp triệu hoán mười ba đạo Huyễn Ảnh Kính Tượng.
Kiêm Hà có được ma cách hoàn mỹ, bản thân cô ấy không hề có bất kỳ ma ý nào, thế nhưng mười ba đạo Huyễn Ảnh Kính Tượng của cô ma ý lại cuồn cuộn ngất trời, tà khí điên cuồng vặn vẹo.
“Huyễn Ma? Ngươi đến từ Thái Cổ Ma Giới?” Thân là Tà Ác Song Tử của Thái Cổ Chiến Thần trước đây, Chiến Tranh Lãnh Chủ có thể nhận ra lai lịch của Kiêm Hà.”
“Ngươi có thể nhận ra ta là Huyễn Ma, xem ra vẫn có thể giữ được ký ức kế thừa từ Thái Cổ Chiến Thần. Không biết bây giờ ta nên gọi ngươi như thế nào?” Kiêm Hà cười hỏi.
Chiến Tranh Lãnh Chủ nghe Kiêm Hà nhắc tới Thái Cổ Chiến Thần bèn cau mày, nhớ lại nỗi nhục thất bại khi đó, bèn trầm giọng nói: “Chiến Thần đã vẫn lạc, từ sau chỉ còn Chiến Tranh Lãnh Chủ, không còn Chiến Thần!”
“Ha ha, là bản thân ngươi không có tư cách đảm đương Chiến Thần, lẽ nào lại không cho phép người khác làm Chiến Thần hay sao?”
“Ngươi có ý gì?” Chiến Tranh Lãnh Chủ nổi giận hỏi Kiêm Hà.