Nếu không phải vậy, ngày đó cô ấy đã không thể dẫn tôi tiến vào sâu thẳm vũ trụ hư không, truy tìm bí mật “độn khứ nhất đích”.
Nếu như cái người được gọi là Chiến Tranh Lãnh Chủ kia cũng giống như Mộ Dung Nguyên Duệ có thể nhìn thấu ý nghĩa sâu xa của thời không, vậy thì trận này quả thật rất khó đánh.
Một vị Thái Cổ Chiến Thần hoàn hảo, dưới bàn tay Thiên Đạo chỉ Tử Thần mới có năng lực đánh bại được hắn. Bởi vì bất luận thời không nghịch chuyển như thế nào, tử vong cuối cùng vẫn mãi là dấu chấm hết duy nhất.
Kiếm đạo của tôi còn cách xa Thiên Đạo ngàn vạn dặm, với bản lĩnh của tôi hiện giờ tuyệt đối không thể làm đối thủ của vị Thái Cổ Chiến Thần hoàn hảo.
Tuy nhiên theo suy đoán của Kiêm Hà, vị Tà Ác Song Tử này có lẽ đã không giữ được toàn bộ sức mạnh của Thái Cổ Chiến Thần, nếu không ông ta đã không cam lòng trở thành tay sai dưới trướng Thiên Đạo rồi.
“Tôi có thể thân lĩnh Quỷ kiếm độn không, cô cũng không cần lo lắng cho an nguy của tôi.” Tôi nói.
“Vậy hai người nhất định phải cẩn thận, đánh không được thì quay về Quy Khư, tuyệt đối đừng cố chấp chiến đấu với kẻ địch.” Khương Tuyết Dương dặn đi dặn lại.
“Tuyết Dương, việc không thể trì hoãn thêm nữa, Chiến Tranh Lãnh Chủ chỉ chốc lát là tới đây, tôi và Kiêm Hà phải đi nghênh địch rồi.”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi triệu tập tướng sĩ, suy nghĩ biện pháp đối phó với liên quân Châu Khất và Nữ Oa.”
Mặc dù năng lực thống binh của Tuyết Dương không bằng Thùy Họa, thế nhưng cô ấy hiểu rất rõ đặc điểm của từng vị tướng quân, cũng biết làm thế nào để bày binh bố trận giúp đệ tử Ma đạo phát huy tối đa sức mạnh chiến đấu.
Vì vậy, tôi rất yên tâm để cô ấy toàn quyền chỉ huy cuộc chiến có quy mô lớn nhất từ trước tới giờ của Ma đạo này.
Tôi có dự cảm lần này Nữ Oa và Châu Khất sẽ nghiêm túc hành động, Ma đạo sẽ có rất nhiều người hy sinh.
Về phần có giữ được Quy Khư hay không còn phải xem tôi và Kiêm Hà liệu có thể nhanh chóng giải quyết mối nguy đến từ Tà Ác Song Tử Thái Cổ Chiến Thần được hay không.
Trời xanh chín vạn dặm, ngự gió lộng ảnh, cùng ai sẻ chia?
Bên ngoài màn trời Quy Khư, tôi và Kiêm Hà kề vai sát cánh, cùng nhau ngước lên vũ trụ đầy sao.
Tôi và cô ấy trước đây, lúc động tình thật sự rất nhiều, thế nhưng lúc hưởng thụ cảm giác tương giao ấp ôm của linh hồn lại rất ít.
Đây cũng là lý do vì sao trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn.
Kiêm Hà chỉ miêu tả đơn giản về cuộc chiến tại Thái Cổ Ma Giới, thế nhưng tôi biết, để có thể dẫn dắt một Huyễn Ma tộc yếu ớt chinh phục thành công mười hai Ma tộc cường đại là một hành trình đầy gian nan, khó khăn trùng trùng, tuyệt đối không thể chỉ dùng vài từ để miêu tả.
Lần này quay lại, Kiêm Hà đã có sự thay đổi rất lớn.
Trước đây cô ấy chỉ là một chiến tướng của Ma đạo.
Chuyện nội bộ Ma đạo có Tuyết Dương, chiến đấu bên ngoài có Thùy Họa, Kiêm Hà chỉ cần lãnh binh giết địch.
Mà bây giờ, tôi có thể nhìn thấy sự mưu lược của Tuyết Dương và dũng mãnh của Thùy Họa trên người cô ấy.
Điều ấy khiến Kiêm Hà càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Tuế nguyệt như ca(1), người trưởng thành không chỉ riêng tôi, còn có tất cả những người bên cạnh.
(1) Năm tháng trôi qua giống như một bài hát.
May măn thay, bọn họ trước sau đều ghi nhớ bản thân là đệ tử Ma đạo.
Bốn chữ “vạn thế thiên hồng” này không chỉ dùng để miêu tả tín niệm chiến đấu bất khuất không sợ hy sinh, còn đại biểu cho lời thề vĩnh không rời bỏ Ma đạo.
Thái Cổ Chiến Thần mặc dù kiêu dũng thiện chiến, tinh thông mưu lược, thế nhưng bản thân ông ta có nhược điểm lớn.
Thường nói kẻ thiện chiến không có chiến công to lớn, thế nhưng Thái Cổ Chiến Thần là người cực kỳ coi trọng thanh danh cá nhân. Khi xưa Tử Thần cùng lúc mời Thái Cổ Chiến Thần và Thái Cổ Ma Đế quyết đấu tại vực sâu vũ trụ hư không, nếu lúc ấy Thái Cổ Chiến Thần từ chối, Tử Thần thật sự không có cách nào chiếm được Thần Giới.
Bởi vì khi ấy Minh giới còn chưa trỗi dậy, binh lính có thể dùng không nhiều, cũng không thể ngăn nổi chúng thần liên hợp.
Thế nhưng, vì Thái Cổ Thần Giới quá coi trọng thanh danh của mình nên đã đồng ý lời khiêu chiến của Tử Thần, điều này đã rước tới đại kiếp sinh tử cho ông ta, đồng thời khiến cho toàn bộ Thần giới vì sự thất bại của ông ta mà phải nhượng bộ.
Chiến Tranh Lãnh Chủ thân là Tà Ác Song Tử của Thái Cổ Chiến Thần, so với Thái Cổ Chiến Thần càng ngạo mạn tự phụ, vì vậy ý tưởng của Kiêm Hà là lợi dụng điểm yếu này trong tính cách của ông ta, đợi tới khi đại quân Chiến Tranh Thâm Uyên kéo đến, một mình cô ấy sẽ khiêu chiến Chiến Tranh Lãnh Chủ, còn tôi thân lãnh Quỷ kiếm giấu mình trong hư không.
“Chiến Tranh Lãnh Chủ tuyệt đối không phải là đối thủ của mười ba đạo Huyễn Ảnh Kính Tượng, tới lúc đó ông ta nhất định sẽ dùng tới phân thần. Đợi tới khi phân thần của ông ta bị em kiềm chế hoàn toàn, anh liền ra tay tiêu diệt năm đội quân của ông ta. Trước thời điểm này, anh chớ có vội vàng ra tay.” Kiêm Hà nói.
“Nếu như Chiến Tranh Lãnh Chủ từ chối quyết đấu, lại dùng sức mạnh quân uy đối phó với em vậy phải làm sao? Tôi hỏi.
“Nếu như vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu đến chết. Em hy vọng phán đoán của mình không sai, nếu không có lẽ chúng ta đều sẽ táng thân tại nơi này.” Kiêm Hà thở dài nói.