Tạ Uẩn vừa đánh một đao, Địa Tàng Vương thiên tôn đã nhận ra ngay bộ đao pháp này, ngay lập tức cầm Hồng Liên Chi Nộ xông về phía trước.
Địa Tàng Vương thiên tôn có Hồng Liên Chi Nộ, cộng thêm pháp thân công đức, ông ấy có lòng tin mình đủ sức đỡ lấy chiêu đao cuối Quy Nguyên Tịch Tà của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao. Cho dù không thể chặn đứng toàn bộ uy lực giết chóc của Quy Nguyên Tịch Tà, cũng có thể giảm tối đa thương vong cho đại quân Âm Ti.
Thân pháp của Địa Tàng Vương thiên tôn nhanh như chớp, cơ thể hóa thành một đám mây màu đỏ tươi.
Nhìn thấy Địa Tàng Vương thiên tôn một mình tiến lên nghênh chiến, khóe miệng Tạ Uẩn hiện lên nét cười lạnh lẽo, động tác càng thêm dứt khoát mạnh mẽ, mỗi một động tác đều nặng tựa ngàn cân, trực tiếp thiêu cháy thần hồn.
Cuối cùng, đao thứ tám mươi mốt đã hoàn thành. Tạ Uẩn hét lớn một tiếng: “Quy Nguyên Tịch Tà!”
Địa Tàng Vương thiên tôn cũng vừa hay đuổi tới kịp lúc, hai tay cầm chắc kiếm hướng thẳng đến chỗ Tạ Uẩn, hét lên một tiếng: “Hồng Liên Chi Nộ.”
Hai đòn đánh đạt cấp bậc chí cường đạo tổ va chạm nhau, sẽ bộc phát ra năng lượng đáng sợ đủ sức hủy diệt trời đất. Thế nhưng, điều mà khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, chính là tại hiện trường không hề có sản sinh ra điều gì kỳ lạ hết.
Bởi vì đòn cuối cùng của Tạ Uẩn không hề chém về phía đại quân Âm Ti, mà đâm thẳng xuống dưới đáy biển.
Đòn đao chém ngang mặt nước biển, truyền thẳng đến mắt trận Âm Cực Sinh Liệt Phần Diệt Âm Hồn.
Lực đao không bùng nổ năng lượng ở phía trực diện, nói cách khác Tạ Uẩn đã dùng thân mình hứng chịu toàn bộ chiêu Hồng Liên Chi Nộ của Địa Tàng Vương thiên tôn.
Tạ Uẩn chung quy cũng chỉ là âm linh đắc đạo, làm gì đủ sức chống đỡ sức tàn phá của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nhanh tay mở huyệt thần đình rút ra cờ Cửu Lê.
Cờ Cửu Lê vừa xuất hiện, kính tượng thần niệm của Si Vưu lập tức hét lên một tiếng, tay cầm chắc Ma đao chém xuống một nhát xé tan màn trời.
Tạ Uẩn không thể ngăn cản Hồng Liên Chi Nộ của Địa Tàng Vương thiên tôn, cũng không có thời gian rút đao chống trả, nhưng kính tượng Si Vưu trong cờ Cửu Lê, đủ sức thay Tạ Uẩn gánh lấy cái mối họa sát thân này.
Chỉ đáng tiếc, kính tượng của Si Vưu chỉ dùng được một lần, sau khi dùng nó, Tạ Uẩn sẽ mãi mãi mất đi cờ Cửu Lê.
Nếu như là trước đây, cho dù có chết thì Tạ Uẩn cũng quyết không đánh mất danh dự phẩm giá cuối cùng của Nhân tộc.
Nhưng bây giờ, khí số Nhân tộc trong quá khứ đã tận, khí số của Nhân tộc mới tái sinh đều nhờ Ma đạo ban tặng cho, xứng đáng để cô ấy hy sinh cờ Cửu Lê để bù đắp lại.
Si Vưu vừa chém một đao xuống, nhát đao mang sức mạnh hủy diệt và Hồng Liên Chi Nộ của Địa Tàng Vương thiên tôn va chạm vào nhau.
Hai luồng năng lượng đáng sợ va chạm vào nhau, bùng nổ giữa không trung.
Năm trăm vạn đại quân Âm Ti đang lơ lửng trên không nào dám ở lại chống chịu thần uy hủy diệt trời đất kia, hốt hoảng đáp xuống mặt đất tìm chỗ trú ẩn an toàn.
Lại không hề hay biết, nếu họ nhanh chóng bay đến chỗ khác, có lẽ sẽ còn cơ hội sống sót, đứng ở dưới đất mới thật sự là đang chui đầu vào rọ.
Bởi vì Tạ Uẩn đã kích động mắt xích trận Âm Cực Sinh Liệt Phần Diệt Âm Hồn.
Địa Tàng Vương thiên tôn không ngờ Tạ Uẩn sẽ sử dụng cờ Cửu Lê, nhưng ông ta vẫn cố hết sức tiếp chiêu.
Nhìn thấy kính tượng Si Vưu đã vỡ vụn, Địa Tàng Vương thiên tôn chuẩn bị tiến lên truy sát Tạ Uẩn.
Chính lúc đó, ông ta bỗng phát hiện ra một mối nguy hiểm còn đáng sợ hơn của Si Vưu.
“Không ổn rồi, nhanh chóng rút khỏi đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh!”
Địa Tàng Vương thiên tôn hét lên một tiếng, cũng không tiếp tục đuổi theo Tạ Uẩn, mà phóng nhanh tới chỗ trận pháp của quân mình.
Chỗ đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, giống như tiếng gầm rống của một con quái thú thời Thái Cổ.
Tiếp đó sức mạnh hủy diệt bùng nổ, chiến tướng thiên tôn Âm Ti vẫn giữ được chút bình tĩnh, biết đường chạy trốn, nhưng đám âm binh quỷ tướng lâu la đã bị sức mạnh đáng sợ kia dọa cho bủn rủn tay chân.
Thần hồn hoảng sợ, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng chẳng còn nhớ đến việc chạy thoát thân.
Âm Ti có mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều đáng sợ hơn và khó khăn hơn tầng trước.
Nhưng bây giờ họ cảm thấy, tòa đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh còn khắc nghiệt hơn mười tám tầng địa ngục.
Trận pháp Âm Cực Sinh Liệt Phần Diệt Âm Hồn, nếu như là người sống đắc đạo, đạt cảnh giới đạo tổ thì có thể rút lui an toàn, những kẻ đạt đến cấp bậc đạo tổ của Âm Ti đều hoảng hốt bỏ chạy, đáng tiếc thay đám quân lính dưới trướng chỉ còn nước chờ chết rồi tan thành tro bụi.
Tôi ác chiến với kẻ địch trong hư không suốt ba ngày ba đêm, hầu như dành hết thời gian để liều chết tiêu diệt năm trăm vạn đại quân dưới trướng Chiến Tranh lãnh chủ.
Mà Tạ Uẩn, từ lúc cô ấy xuất hiện đến lúc rút đao, chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Quy Nguyên Tịch Tà vừa chém xuống, trận pháp Âm Cực Sinh Liệt Phần Diệt Âm Hồn nổ tung, tiễn bay năm trăm đại quân Âm Ti về với cát bụi.
Đông Phương Quỷ Đế Thái Uất Lũy bị trọng thương, Nam Phương Quỷ Đế Đổ Tử Nhân bị thương nặng, Trung Ương Quỷ Đế Kê Khang chết.
Để cả người đạt đến chiến lực chí cường đạo tổ như Địa Tàng Vương thiên tôn cũng không thể an toàn lành lặn rút lui, lúc quân về trận địa của phe mình, phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới khiến khí tức hồi phục lại bình thường.
Ngoài ba người này ra, Âm Ti còn sót lại mười mấy vị chiến tướng thiên tôn may mắn chạy thoát được.
Nhưng mà, so với sự hy sinh của năm trăm vạn đại quân, thì sống chết của họ cũng chẳng quan trọng gì nữa.
“Người của Ma đạo đều là những kẻ điên mà.” Châu Khất tự mình lẩm bẩm nói.
Chưa kịp cho Châu Khất có thời gian tỉnh táo trở lại, Âm Ti đã truyền đến một tin tức khác.
Nói Thủy Kỳ Lân Yến Tháp của Ma đạo, xuất hiện ở thành Phong Đô!