So với thân hình khổng lồ của Thủy Kỳ Lân, thì bóng dáng của Mạnh Bà thiên tôn thật sự quá nhỏ bé, ô Hồng La cũng không đáng để nhắc tới.
Nhưng mà, Mạnh Bà không hề sợ hãi chút nào, nắm chặt chiếc ô Hồng La rồi bay lên không trung nghênh chiến với Thủy Kỳ Lân.
Rõ ràng nó chỉ là một chiếc ô Hồng La nhỏ bé, nhưng bỗng nhiên lại giống như một kết giới hư không cứng cáp đè nặng lên người Yến Tháp.
Sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, khiến ông ấy bị phản phệ nghiêm trọng.
Chưa kịp đáp xuống đất, Thủy Kỳ Lân đã nôn ra một ngụm máu tươi giữa không trung, giống hệt như một trận mưa máu đang trút xuống.
Hơi thở hỗn loạn, nội tạng đảo lộn, kinh mạch và xương cốt toàn thân đều bị tổn hại nghiêm trọng.
Kết cục này, nằm ngoài sự tưởng tượng của Yến Tháp, cả Mạnh Bà cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Mạnh Bà quyết chí sống chết chiến đấu đến cùng, không hề nghĩ chiếc ô Hồng La trong tay bà ấy có đủ sức ngăn cản Thủy Kỳ Lân Yến Tháp hay không.
Sau đó bà ấy mới biết, đóa hoa bỉ ngạn trên ô là đại diện cho lòng từ bi của Nữ Đế, do lòng thiện lành của Nữ Đế hóa thành.
Chỉ cần đóa hoa này còn, thì Mạnh Bà thiên tôn sẽ không chịu bất cứ vết thương nào.
Nhưng, lòng thiện lành của Nữ Đế chỉ đủ sức bảo vệ bà ấy một lần thôi.
Sắc mặt Yến Tháp sa sầm xuống, ông ấy không ngờ Mạnh Bà có thể chặn được đòn đánh của mình.
Nhưng, ông ấy không định bỏ cuộc.
Người của Ma đạo đều là những kẻ điên, lúc đứng giữa sống sốt và hủy diệt, thì Ma đạo chỉ chọn việc nào mang lại nhiều lợi ích hơn.
Rất nhanh, Yến Tháp đã phấn chấn trở lại.
Lần này ông ấy trở nên điên cuồng, máu kỳ lân chảy ròng rọc từ người ông ấy, thiêu cháy ý chí chiến đấu đến cực điểm.
Sự lợi hại của Tổ Long nằm ở chỗ cậu ấy có thể mượn uy lực của sông núi, sức mạnh của Nguyên Phượng đến từ tia sáng thuần túy, còn điểm mạnh của Thủy Kỳ Lân bắt nguồn từ dòng máu chảy trong người ông ấy.
Dòng máu của Thủy Kỳ Lân có nguồn gốc từ mặt đất, đứng yên bất động như núi cao và vững vàng kiên cố như mặt đất.
Máu Kỳ Lân trở nên hung bạo, đại diện cho sự phẫn nộ của mặt đất.
“Đại Địa Chi Kích!”
Tiếp đó Thủy Kỳ Lân lại gầm thêm một tiếng, thân thú khổng lồ lần nữa phóng lên không trung, mục tiêu lần này của ông ấy không phải là thần điện Phong Đô, mà là chiếc ô Hồng La trong tay Mạnh Bà.
Khuôn mặt của Mạnh Bà càng thêm trắng bệch, ánh mắt sắc bén, tiếp tục cầm ô Hồng La chuẩn bị nghênh chiến.
Lần này, điều kỳ diệu đã không xuất hiện nữa.
Thần uy của ô Hồng La đã biến mất, bị tiếng gầm của Thủy Kỳ Lân xé vụn thành từng mảnh nhỏ.
Mạnh Bà bắt buộc phải dùng bản tôn để đối kháng trực diện với ông ấy, nhưng mà, bà ấy chỉ có mỗi cơ thể công đức, làm sao đủ sức chống lại đòn Đại Địa Chi Kích của Thủy Kỳ Lân.
Chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh, đã bị sát cơ của Thủy Kỳ Lân hất văng ra xa, phun ra một ngụm máu lớn giữa không trung.
Yến Tháp đã náo loạn thành Phong Đô được một hồi lâu, không thể có chuyện giấu được Nữ Đế, nhưng bà ấy vẫn cứ mãi giữ im lặng chứ không ra tay ngăn cản
Nghĩ đến điều này, Mạnh Bà bỗng nhiên cảm thấy cay đắng.
Điều bà ấy lo lắng không phải là sự sống chết của mình, mà là Nữ Đế.
Nếu như thần điện Phong Đô thật sự bị Yến Tháp phá hủy, đứng ở cương vị là chủ nhân Cửu U là Nữ Đế tất nhiên hứng chịu cơn thịnh nộ của Thiên đạo do sự thất trách của mình.
Bởi vì thần vị Bắc Minh Đại Đế do Thiên đạo phong cho bà ấy, thần điện Phong Đô cũng đại diện cho danh dự của Thiên đạo, Nữ Đế không màng đến danh dự của Thiên đạo, nhất định sẽ khiến Thiên đạo nổi trận lôi đình, thậm chí còn khiến bản thân bị trời phạt.
“Tôi đã nói rồi, bà không ngăn nổi tôi đâu.” Yến Tháp nói.
“Không ngăn được thì đã sao? Muốn hủy hoại thần điện Phong Đô, chỉ có thể bước qua xác tôi thôi.” Mạnh Bà lau vệt máu trên khóe miệng, dõng dạc nói.
“Được thôi, nếu như bà đã quyết tâm chiến đấu đến cùng, vậy thì tội nghiệp phá hoại lục đạo luân hồi hãy để Yến Tháp tôi gánh lấy đi.”
Nói xong, Yến Tháp hóa thành hình người, tay cầm một thanh kiếm xông thẳng về phía Mạnh Bà.
Mạnh Bà xứng đáng được ông ấy tôn trọng, ông ấy không muốn dùng thân thú đè chết bà ấy.
Chính là Yến Tháp tiến đến trước mặt Mạnh Bà, chuẩn bị đâm kiếm xuyên qua lồng ngực hòng cắt đứt sinh cơ của bà ấy, một luồng thần niệm mạnh mẽ từ nơi cực hàn của Cửu U bỗng nhiên truyền tới.
“Yến Tháp, ngươi dám!”
Nghe thấy âm thanh này, Yến Tháp khẽ thở dài một tiếng.
Ông ấy biết, nhiệm vụ ở m Ti của ông ấy đã hoàn toàn thất bại rồi.
Thần điện Phong Đô không bị hủy, thì dù có dỡ hết thành Phong Đô, Châu Khất cũng sẽ không rút binh khỏi đông hải.
Thần điện Phong Đô đại diện cho danh dự của Thiên đạo, thần điện bị hủy, Nữ Đế sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm, và Châu Khất cũng thế.
Cửu U Nữ Đế đã xuất hiện, không thèm liếc Yến Tháp một cái, xót xa nhìn về phía Mạnh Bà nói: “Mạnh Bà, bà cần gì phải khổ sở như vậy?”
“Bệ hạ, tôi” Mạnh Bà thở gấp, nói không ra hơi.
“Cô hiểu rõ tấm lòng của ngươi, nhưng ngươi lại luôn không hiểu suy nghĩ của Cô.”
“Thứ Thiên đạo muốn tiêu diệt mà Ma đạo, là Thái Cổ Thần Ma, chỉ cần Bệ hạ không làm trái ý trời, nhất định có thể ngồi vững trên ngôi vị chủ nhân m Ti.”
“Mạnh Bà, bà thật quá ngây thơ rồi. Cho dù Cô không làm gì hết, đợi đến lúc Thiên đạo loại bỏ hết mọi nhân quả cũng sẽ không buông tha cho ta đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì ước nguyện ban đầu của Hậu Thổ nương nương khi hóa thân thành lục đạo luân hồi chính là đối đầu với Thiên đạo!”