Đối với việc sức chiến đấu của Hi Hòa tăng lên, Đế Giang mặc dù kinh ngạc nhưng cũng đồng thời làm dịu đi trái tim vốn đang sợ hãi không yên của cô ta.
Cô ta không chỉ chiến đấu một mình, đợi thiên ma ngoại vực nấp trong lãnh địa hắc ám lại một lần nữa ngưng tụ sát khí quân uy, phóng thích sức mạnh nguyền rủa của thần hồn, đến lúc đó Hi Hòa khó tránh khỏi một con đường chết.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đế Giang không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
“Hi Hòa à, ta thực sự vì cái chết của Thủy Kỳ Lân mà cảm thấy bi ai. Nếu như sau khi niết bàn sức mạnh của ngươi chỉ tăng lên có bấy nhiêu, thế thì cái chết của hắn không phải vô nghĩa rồi sao”. Đế Giang vừa chiến đấu với Hi Hòa lại vừa cười nhạo.
“Đế Giang, Yến Tháp nói quả không sai, ngươi đúng là chẳng biết gì về Thủy Kỳ Lân hết, người chẳng hề hay biết sự hy sinh của Yến Tháp đã mang lại cho ta những gì.”
“Vô luận đã mang tới cho ngươi cơ duyên mạnh cỡ nào, ta chỉ biết chỉ cần người chết đi, cái chết của hắn liền không đáng một xu.”
“Ha, phải không, vậy thì ngươi hãy cảm nhận một chút cơn thịnh nộ của Nguyên Phượng đi!”
Dứt lời, công kích của Hi Hòa càng trở nên điên cuồng.
Đến nỗi khiến cho Đế Giang không thể tiếp tục phân tâm để ý tới thiên ma ngoại vực trong lãnh địa hắc ám, chỉ có thể dốc toàn lực nghênh chiến.
Nguyên Phượng và Kim Ô, cuộc đối đầu giữa hai đại thần điểu diễn ra tại thiên cực trên cao đã thu hút sự quan tâm của những thần niệm cường đại hãy còn chưa tham gia cuộc chiến.
Nữ Oa đang quan sát, cũng trong lúc này, Châu Khất và Địa Tạng Vương Thiên Tôn cũng hướng thần niệm của mình vào đây.
Châu Khất và Địa Tạng Vương Thiên Tôn đều là thần minh dưới tay Thiên Đạo, tất thảy những gì bọn họ biết được về Kim Ô và Nguyên Phượng đều từ Đạo Tàng mà ra.
Ngày hôm nay, cuộc chiến sinh tử giữa hai đại thần điểu này đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Bóng tối và ánh sáng đối đầu sinh ra hỗn độn. Mà tất cả lực lượng trên thế gian đều được quy kết là do nảy sinh từ trong hỗn độn căn nguyên, vì vậy cuộc chiến sinh tử diễn ra giữa hai đại thần điểu này đối với mỗi người quan sát mà nói đều là một trận kỳ duyên.
Trên đỉnh Bất Châu, Khương Tuyết Dương nhẹ nhàng thở dài.
Cơ duyên như vậy ngàn năm hiếm gặp, chỉ tiếc Ma đạo người người đều đang đắm mình chiến đấu sống mái với kẻ địch, chẳng ai có cơ hội quan sát lĩnh ngộ.
Cơ duyên sinh ra tại Quy Khư, thế nhưng đệ tử Ma đạo chỉ có thể nhìn trừng trừng bỏ lỡ, làm sao không khiến người ta đau lòng.
Đau đớn nhất là cái chết của Yến Tháp, sau khi Khương Tuyết Dương cảm nhận được cái chết của người ấy, mái tóc trong nháy mắt liền bạc trắng một nửa.
Cái chết của Thủy Kỳ Lân tượng trưng cho sức mạnh tấn công ngoại tại của Ma đạo đã bị phá vỡ.
Vẫn may, Thủy Kỳ Lân hy sinh tại Quy Khư, hơn nữa lại còn thành vách đá Kỳ Lân, như vậy mới có thể giúp sức mạnh tấn công ngoại tại của bọn họ được bảo lưu.
Nếu không vào khoảnh khắc Yến Tháp hy sinh, Ma đạo đã thua rồi, cho dù Ma Đạo Tổ Sư có quay lại cũng không cách nào vãn hồi.
Nữ Oa, Châu Khất đều chưa có động tĩnh gì, ngoài hai người họ, sứ giả chiến tranh chắc chắn cũng đang âm thầm bày bố gì đó.
Trên thực tế, trận chém giết tại Quy Khư đến lúc này chỉ mới bắt đầu, mà Ma đạo của tôi trước sau đã tổn thất hai đại danh tướng.
Trên đỉnh bầu trời phía bắc Quy Khư, Nguyên Phượng và Kim Ô một bên điên cuồng chém giết, một bên âm thầm ngưng tụ sức mạnh ánh sáng liệt viêm hướng về đại quân thiên ma ngoại vực phun ra biển lửa.
Chỉ có điều hiện giờ thiên ma ngoại vực được lãnh địa hắc ám của Đế Giang che chở, biển lửa của Hi Hòa không cách nào tổn thương bọn chúng, cùng lắm chỉ có thể chặt đứt sát khí quân uy.
Sau khi hóa thành phượng hoàng thất thải liệt viêm, hiện giờ Hi Hòa có thể phun ra bảy biển lửa lớn, mỗi biển lửa có một màu sắc khác nhau, lần lượt tương trưng cho bảy đạo thuần quang.
Thế nhưng cho dù có giải phóng toàn bộ bảy biển lửa này cũng không thể đánh tan lãnh địa hắc ám của Đế Giang.
“Ngươi cần thêm nhiều liệt viêm hơn nữa, rõ ràng những gì trước mắt là chưa đủ”. Mắt thấy Hi Hòa đã sử dụng hết mọi thủ đoạn, Đế Giang lại một lần nữa chế nhạo.
“Nhận thức của ngươi về ánh sáng quả thực quá nông cạn”. Hi Hòa trả lời.
“Biển lửa thất sắc liệt viêm đều đã dùng cả, người còn có thủ đoạn nào đối phó với ta?”
“Ngay lập tức ngươi sẽ biết thôi.”
Cùng với lời này của Hi Hòa, bảy biển lửa lớn trên bầu trời lãnh địa hắc ám bắt đầu dung hợp. Đợi tới khi chúng đã hợp nhất, tất cả màu sắc đều đã biến mất.
Đây chính là bí ẩn của ánh sáng, sau khi bảy đạo thuần quang dung hợp, chỉ còn dư lại một đạo ánh sáng thuần tịnh nhất.
Mà ánh sáng thuần tịnh này vốn không có bất kỳ màu sắc nào.
Sắc mặt Đế Giang xấu vô cùng, cô ta cảm nhận được bảy biển lửa lớn không hề biến mất cùng với sắc màu, tất cả đều đã chuyển hóa thành một đạo ánh sáng tinh khiết duy nhất.
Truyền thuyết nói, thuần quang có thể thanh lọc tất cả, xua tan mọi bóng tối, đem lại ánh sáng cho nhân gian.
Khi ánh sáng thuần tịnh rơi xuống, lãnh địa hắc ám của Đế Giang trong nháy mắt liền tan vỡ.
Hơn triệu thiên ma ngoại vực giống như những chiếc bóng bị mặt trời chiếu rọi, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt thần hồn câu diệt.
Lãnh địa hắc ám bị phá, sức chiến đấu của Đế Giang đã giảm đi rất nhiều.
Giây phút này đây cô ta thực sự cảm nhận được cái gọi là sợ hãi.
Cô ta không hề lưu luyến, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của Kim Ô vô cùng nhanh, tích tắc bay xa nghìn dặm.
Nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của Đế Giang, Hi Hòa cũng không chủ động đuổi theo.
Lần nữa hóa về hình người, khẽ niết ngón tay, toàn bộ ánh sáng thuần tịnh đều ngưng tụ ở đó.
Đợi khi toàn bộ thuần quang đều đã tập trung nơi đầu ngón tay, Hi Hòa búng một cái vào lưng Đế Giang.
Một đạo ánh sáng tinh thuần ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khổng lồ nhanh chóng bắn về phía cô ta.
Thân pháp dù nhanh, làm sao có thể bì được tốc độ của ánh sáng?
Chỉ nghe thấy một tiếng gào thê lương thảm thiết, Kim Ô do Đế Giang hóa thành trong không trung nổ xác tan tành, máu thịt nguyên thân cũng trở thành bụi đen, giống như một trận hắc tuyết rơi xuống Quy Khư.