A Lê là Thái Cổ Nguyệt Thần, từ lúc Ma đạo rời khỏi Hàn Hoang, vẫn luôn là công thần đi theo Ma Đạo Tổ Sư chinh chiến nơi sa trường. Là người được muôn vàn đệ tử Ma đạo ngưỡng mộ, chiến công vang dội, được xếp vào hàng ngũ chiến tướng cấp cao nhất của Ma đạo.
Có những người tuyệt đối không thể gục ngã, ví dụ nhân vật chủ chốt Sát Phá Lang, ví dụ như các công thần Tổ Long Nguyên Phương Thủy Kỳ Lân, ví dụ như A Lê.
Lỡ như A Lê gặp chuyện, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với Ma đạo.
Cô bé là em gái của tôi, là đồ đệ của Khương Tuyết Dương, là tình lữ của Tổ Long Ngạo Phong.
Là Nguyệt Thần trong lòng bộ tộc Đông Di, là thống soái cấp cao tôn quý nhất được đệ tử Ma đạo sùng bái ngưỡng mộ.
Địa Tàng Vương ngưng tụ sát cơ, từ từ tiến lại gần A Lê. Theo từng bước chân của ông ta, dưới chân mọc lên một đóa hoa sen đỏ chói.
Mỗi một đóa hoa sen đỏ chói, đều đang bùng lên ngọn lửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Khi những đóa hoa sen phân tán trên không trung, rồi rơi vung vãi xuống mặt đất đã gây ra một thảm họa kinh hoàng cho cả đại quân.
Suốt dọc đường, Địa Tàng Vương chỉ phân tán Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã đủ sức tiêu diệt mười vạn đại quân đệ tử Ma đạo.
Mà Ma đạo, làm gì có ai đủ khả năng ngăn cản bước chân của ông ta.
Đến mũi tên của A Lê, cũng không thể khiến ông ta ngừng lại.
Đợi Địa Tàng Vương thiên tôn đặt chân lên đỉnh núi Không Tang, thì mọi chuyển động của A Lê đã bị ông ta khóa chặt lại.
Năm nghìn thước, ba nghìn thước.
Khoảng cách ngày càng được rút ngắn, Địa Tàng Vương vẫn đang phá vỡ vòng vây.
Những binh sĩ bảo vệ A Lê, tập hợp thành trận pháp dùng máu thịt của mình tạo ra một lớp phòng ngự kiên cố, cố hết sức ngăn cản Địa Tàng Vương thiên tôn.
Nhưng mà, sự ngăn cản của họ, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Địa Tàng Vương thiên chỉ cần vẩy nhẹ tay đã khiến họ hồn bay phách tán.
Cuối cùng, Địa Tàng Vương thiên tôn chỉ còn cách chỗ A Lê khoảng năm trăm thước.
Nếu bây giờ ông ta rút kiếm ra, thì A Lê đã không thể nào thoát khỏi Hồng Liên Chi Nộ của ông ta rồi.
Nhưng ông ta vẫn không dừng bước, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Không có gì khoái chí hơn việc tự mình áp sát rồi giết chết một vị Thái Cổ Thần Ma.
Trong lòng Địa Tàng Vương Sớm đã không còn quan tâm đến tâm công đức, ông ta chỉ muốn báo thù rửa nhục, nên giờ đây trong đầu ông ta chỉ còn sát khí ngút trời thôi.
Đáng tiếc, người mà ông ta muốn giết nhất lại không có mặt ở đây.
Nhưng mà, có thể giết chết hết tất cả các chiến tướng cấp cao của Ma đạo, vẫn là mục tiêu đáng để ông ta hết mình theo đuổi.
Cuối cùng, Địa Tàng Vương đã giết chết kị sĩ cuối cùng của Ma đạo, và đứng trước mặt A Lê.
Lúc này đây ông ta chỉ đứng cách A Lê năm mươi thước thôi, mà năm mươi thước là vị trí tối kỵ của thần, tượng trưng cho kiếp nạn diệt vong không thể xoay chuyển.
Nếu như trước đó A Lê vẫn còn cơ hội thoát thân, cho dù có mỗi thân hồn, thì bây giờ, A Lê chỉ còn con đường chết.
Bởi vì tất cả đường thoát thân đều bị Địa Tàng Vương chặn hết rồi.
“Chốn địa ngục vắng vẻ, Ma đạo ở nhân gian, tất cả đệ tử Ma đạo đều đáng chết hết. Bao gồm cả cô đó, Thái Cổ Nguyệt Ma!” Địa Tàng Vương thiên tôn giơ cao Hồng Liên Chi Nộ, chỉ thẳng vào mặt A Lê quát lớn.
Nhìn thấy kị sĩ Ma đạo lần lượt hy sinh trước mặt mình, làm A Lê đau xót bật khóc.
Nhưng dù cô bé cảm thấy đau xót, vẫn luôn ngẩng cao đầu, đáy mắt không hề lộ ra chút chán nản mệt mỏi nào.
“Ông không thể giết chết ta được đâu.” A Lê bình tĩnh nhìn Địa Tàng Vương nói.
“Ta không nghĩ ra được cô sẽ dùng cách gì để ngăn cản nhát kiếm lấy mạng này của ta.” Địa Tàng Vương lạnh lùng nói.
“Ta thừa nhận bây giờ ta quả thật không thể ngăn nổi nhát kiếm của ông, nhưng, ta đâu cần phải làm vậy.”
“Ồ, tại sao hả?” Địa Tàng Vương nhướng mày hỏi.
“Bởi vì người đã chết thì chém không nổi kiếm.” A Lê thờ ơ trả lời
“Ngông cuồng, Phá Quân không quay về Tạ Lan cũng không có mặt ở đây, Ma đạo làm gì có ai đủ sức giết ta hả?”
Địa Tàng Vương thiên tôn vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói trong trẻo vang lên từ trên đỉnh đầu mình.
“Ta đến giết ông đấy!”
Nói xong, Tạ Uẩn bỗng dưng xuất hiện phía trên đầu Địa Tàng Vương.
Lúc xuất hiện, tám mươi đao của Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đoạn Quyết đã sớm thi triển xong xuôi, chỉ đang đợi thời cơ chém một đao Quy Nguyên Tịch Tà cuối cùng.
Địa Tàng Vương thiên tôn cách A Lê khoảng năm mươi thước, mà đao của Tạ Uẩn cũng cách đỉnh đầu của ông ta năm mươi thước.
Lúc ông ta chăm chăm muốn dồn A Lê vào chỗ chết, thì bản thân đã trở thành con mồi trong tầm ngắm của kẻ khác, cũng rơi vào hoàn cảnh không còn đường trốn chạy, cắt đứt mọi cơ hội sống.
Thật ra, với khả năng cảm ứng thần niệm của Địa Tàng Vương thiên tôn, đừng nói là năm mươi thước, cho dù Tạ Uẩn cách ông ta năm mươi nghìn thước, ông ta cũng có thể phát hiện ra ngay lập tức.
Lý do ông ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tạ Uẩn, vì Tạ Uẩn vốn dĩ không phải mai phục sẵn ở chỗ này. Mà trực tiếp bay thẳng từ đỉnh núi Bất Chu, nhờ vào sự trợ giúp của trận Vạn Tiên, một bước nhảy vọt đến đây.
Tạ Uẩn luôn ở cạnh Khương Tuyết Dương, Thiên Địa Giao Chinh Lưỡng Đoạn đao vẫn duy trì trạng thái hung hãn nhất, chuẩn bị sẵn sàng để bộc phát đòn đao lợi hại nhất, chém ra Quy Nguyên Tịch Tà.
Sau khi trận Vạn Tiên được thiết lập xong, ngoài uy lực giết địch phòng ngự ra, nó còn có khả năng đảo lộn thời không luân chuyển binh lực. Chỉ là không lợi hại bằng trận Tiên Thiên Ngũ Hành của Mộ Dung Nguyên Duệ, có thể mở ra thông đạo tại ngay vũ trụ.
Tạ Uẩn đột ngột xuất hiện, khiến Địa Tàng Vương thiên tôn vô cùng sợ hãi.
Ông ta cứ tưởng bản thân đã đủ cẩn thận rồi, lại không ngờ mình bị thù hận che mờ đôi mắt, bất giác đã rơi vào cái bẫy chết người mà Ma đạo đã giăng sẵn cho ông ta.
Bây giờ, muốn chạy thoát đã không còn cơ hội nữa, chỉ còn cách dốc hết toàn lực chiến đấu với Tạ Uẩn thôi.
Ngay lúc ở đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh, ông ta đã muốn dùng Hồng Liên Chi Nộ để so tài với Quy Nguyên Tịch Tà của Tạ Uẩn, chỉ là lần ấy, mục tiêu của Tạ Uẩn nhắm tới không phải ông ta, mà là trận m Cực Sinh Liệt Phần Diệt m Hồn ở phía dưới đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh.
“Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ, Quy Nguyên Tịch Tà!”
Tạ Uẩn vừa chém xuống, sắc trời đã biến đổi mây gió thổi mịt mù.
Ngọn núi Không Tang bắt đầu rung lắc dữ dỗi, sập núi lỡ đất, sát khí nổi cuồn cuộn trên nền trời.