Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1071 - Chương 1071: Quyết Biệt Quy Khư (1)

Chương 1071: Quyết Biệt Quy Khư (1) Chương 1071: Quyết Biệt Quy Khư (1)

Trận chiến ở Quy Khư đã trần ai lạc định(1), trận đấu thuộc về tôi chỉ mới bắt đầu.

(1)Bụi trần rơi xuống, ý muốn nói kết quả đã được định đoạt.

Sau khi để lộ Thái Cổ Kiếm Vực, ý tứ thể hiện chính là tôi đã trở thành Ma Đạo Tổ Sư thứ hai.

Khi xưa Ma Đạo Tổ Sư ngừng tham gia giai đoạn sau của cuộc chiến Phong Thần không phải vì ông ấy không muốn tiếp tục sát cánh giết địch cùng đệ tử Ma đạo, đồng sinh cộng tử với nhau.

Mà bởi vì uy lực cùng thủ đoạn của ông ấy đã vượt xa phạm trù được cho phép của cuộc chiến Phong Thần.

Kiếm khí dọc ngang ba vạn dặm, một ánh kiếm lạnh thập cửu châu.

Kiếm kỹ như vậy, nhân gian chẳng có chỗ cho ông.

Năm xưa Đạo Tổ trong Tam giới cũng chỉ lác đác vài người, những kẻ này dù có bắt tay với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của một mình Ma Đạo Tổ Sư.

Vì thế, Thiên Đạo đã trực tiếp ngăn cấm Ma Đạo Tổ Sư tham chiến.

Một khi ông ấy ra tay, nhất định khiến trời cao phải nổi sát cơ.

Tôi của hôm nay, chiến lực mặc dù hãy còn chưa đủ để dọc ngang khắp Tam giới, nhưng bản thân Thái Cổ Kiếm Vực vốn dĩ đã là cấm kỵ của Thiên Đạo.

Một kiếm của tôi đã quét sạch toàn bộ cường địch ở Quy Khư, điều này rõ ràng đã thách thức giới hạn của pháp tắc Thiên Đạo.

Có lẽ Thiên Đạo vì cố kỵ thân phận “đứa con vận mệnh” của tôi mà không đích thân ra tay, thế nhưng ông ta có thể cả gan trắng trợn đối phó với Ma đạo, giáng tai họa cho Quy Khư.

Khi ấy Ma đạo sẽ phải đối mặt với những cuộc tấn công liên tiếp từ đại quân Thâm Uyên cũng như đủ loại tai kiếp giáng xuống.

Thậm chí cho dù tôi có tiêu diệt tất cả Thâm Uyên Lãnh Chủ xâm phạm Quy Khư thì cái giá phải trả cũng khiến toàn bộ Ma đạo cùng chúng sinh nơi này phải chôn cất theo bọn họ.

Đã đến lúc rời khỏi Ma đạo rồi, giống như Ma Đạo Tổ Sư năm xưa không thể ở lại đảo Kim Ngao, tôi cũng không thể tiếp tục ở lại Quy Khư.

Tiếp tục lưu lại sẽ chỉ mang đến cho Ma đạo vô vàn tai họa.

Đại chiến kết thúc, Khương Tuyết Dương rút khỏi Vạn Tiên trận, tập trung toàn bộ tinh lực xoa dịu oán khí của các tử sĩ, an ủi nỗi đau của những người còn sống.

Tuyết Dương tóc bạc đầy đầu, khiến người khác nhìn mà đau lòng. Luận công trạng giết địch, cô ấy còn cách Thùy Họa rất xa. Thế nhưng đối với Ma đạo mà nói cô ấy mới là người có công lao lớn nhất.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy một Tham Lang nham hiểm xảo quyệt, những gì tôi thấy chỉ có một Khương Tuyết Dương vì Ma đạo hết lòng tận tụy, đến chết không thôi.

Nghĩ đến mình không bao lâu nữa phải rời khỏi Ma Đạo, tôi lại càng thêm hổ thẹn với Tuyết Dương.

Bởi vì tối biết, sau khi tôi đi, toàn bộ gánh nặng của Quy Khư và Ma đạo sẽ dồn lên vai một mình cô ấy.

Cái chết của hàng triệu tướng sĩ khiến mỗi một tấc đất của Quy Khư đều tràn ngập oán niệm tử vong mãnh liệt.

Còn may Ma đạo có Hắc Ám Cự Long, tàn hồn của Liễu Chi Nhung biến thành kính tượng Hắc Ám Cự Long, lang thang khắp Quy Khư, một bên tinh hóa Quy Khư, một bên vì bản thân ngưng tụ âm thân.

Rất nhanh cô ấy đã ngưng tụ thành công thân thể Cự Long, không những vậy, nhờ nuốt chửng âm phong sát khí mà cô đã có được cơ duyên nâng cao sức chiến đấu.

Chiến lực đã vượt qua cảnh giới Chí Cường Đạo Tổ, không chỉ vậy còn lĩnh ngộ được lãnh địa của riêng mình – Ám Hắc Chi Thương.

Trận chiến ở Quy Khư khiến Ma đạo hy sinh vô số, cuối cùng cũng chỉ thành toàn được một Liễu Chi Nhung.

Nhưng với Liễu Chi Nhung mà nói, cô thà rằng không có được cơ duyên này, bởi vì tất cả oán niệm mà cô hấp thụ không chỉ đến từ kẻ địch của Ma đạo mà còn có chúng sinh của Quy Khư. Trong số đó còn có cả tộc nhân của cô và chiến hữu trước đây.

Sau khi được Liễu Chi Nhung tịnh hóa, Phong chủ đã dùng Đông Phong Sinh thổi khắp Quy Khu.

Thế nhưng bởi vì tử ý ở nơi này quá nồng nặc, ngay cả Đông Phong Sinh cũng không thể khiến mặt đất Quy Khư xanh tươi màu lá, chỉ có thể mang lại sinh cơ cho vùng đất chưa bị ô nhiễm xung quanh núi Bất Châu.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, chúng sinh Quy Khư sẽ không thể rời khỏi khu vực núi Bất Châu, bọn họ sẽ bám rễ ở đây, cùng nhau xây dựng lại quê hương.

Thuần Quân cũng không có cơ duyên độ kiếm nữa, chỉ còn lại một đạo ảnh kiếm mờ nhạt, linh thức cũng rơi vào trạng thái ngủ say.

Tôi đem Thuần Quân giấu trong Huyền Quan của mình, không biết bao nhiêu năm nữa mới có được cơ duyên giúp cô ấy thức tỉnh.

Thương thế của Bắc Minh Tú đã bình phục, chuyện đặc biệt hiếm thấy là ông ấy chủ động nắm tay Lưu Phong Sương, ngay trước mặt người khác cũng không hề trốn tránh.

Mối tình sâu đậm biết bao, núi sâu chiều xuống nồng nàn mưa thu.

Ma đạo đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, với người còn sống mà nỗi, mỗi một giây bên nhau đều quý giá vô cùng.

A Lê đã mất đi nụ cười, đứng trên đỉnh núi Bất Châu ngây ngốc ngóng về phương Nam.

Núi Không Tang không còn là ngọn núi cực Nam của Quy Khư nữa, mà là Tổ Long.

Cô và Ngạo Phong đã yêu nhau từ thủa thiếu thời, hàng chục năm sinh tử đã biến A Lê từ một cô gái ngây thơ rạng rỡ trở thành một Thái Cổ Nguyệt Thần tôn quý vô song, đồng thời cũng khiến một thiếu niên Ngạo Phong ngây thơ trẻ con trở thành đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.

Bình Luận (0)
Comment