Trước đây tôi luôn coi hai người giống như trẻ nhỏ mà đối đãi, thế nhưng lại không biết bọn họ đã sớm cảm ngộ được chữ tình đáng quý thế nào.
“Lan ca ca, Ngạo Phong sẽ còn trở lại bên cạnh em chứ?”
Bước tới bên cạnh A Lê, bị câu hỏi của cô ấy làm cho bất ngờ, trong lòng tôi chua xót vô cùng, bèn ôm cô ấy vào lòng.
A Lê vẫn luôn kiên cường, mãi tới khi được tôi ôm lấy mới bắt đầu rơi lê, nước mắt hồng nhan khuynh thành.
“Anh không biết khi nào Ngạo Phong có thể trở về bên cạnh em, nhưng anh tin cậu ấy vẫn luôn ở bên chúng ta.” Tôi nói.
Lúc nói câu này, tôi bỗng nhớ tới bài thơ khắc trên bia mộ Ma đạo đệ tử trên núi Tiểu Bạch.
“Xin đừng đứng bên mộ tôi và khóc.
Tôi không ngủ, tôi chẳng ở đây đâu.”(2)
(2)Trích từ bài thơ “Đừng đứng trước mộ tôi và khóc” của Clare Harner.
Bạch Vô Nhai đi rồi, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâm Thanh Thủy càng trở nên trầm mặc hơn.
Hai người đồng hành với nhau có thể tạo ra sát đạo hoàn mỹ.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Thủy, sát đạo vốn dĩ không thể hoàn chỉnh, thế nhưng Lâm Thanh Thủy vẫn nghiến chặt răng đeo lên mình thanh loan đao của Bạch Vô Nhai.
Một tay đao, một tay kiếm, một người có thể tạo ra sát đạo hoàn mỹ của hai người.
Tôi không tìm được Hi Hòa, chỉ biết cô ấy đã tới vách đá Kỳ Lân.
Hiện giờ Ma đạo ngoài Liễu Chi Nhung đã vượt qua cảnh giới Chí Cường Đạo Tổ còn có Nguyên Phượng Tổ Sư Hi Hòa, thậm chí thực lực của cô ấy so với Liễu Chi Nhung còn mạnh hơn.
Khi Hi Hòa sử dụng sức mạnh ánh sáng thuần tịnh ở trạng thái tốt nhất có thể phát huy được uy lực gần giống như hỗn độn kiếm hải của tôi.
Đạo quang nếu muốn lấy đầu thiên tôn từ trong đại quân cũng giống như lấy đồ trong túi mình vậy, đôi cánh liệt viêm ngay cả cảnh giới Đạo Tổ cũng khó thoát nổi tử kiếp.
Tam đại hỗn độn thần thú của Ma đạo ngày nay chỉ còn lại một mình Hi Hòa.
Yến Tháp đã trở thành vách đá Kỳ Lân ở phương Bắc, Ngạo Phong trở thành núi Tổ Long ở phương Nam.
Chỉ còn lại một mình Hi Hòa cô đơn giữa trời đất Quy Khư.
Lúc nhìn thấy Tạ Uẩn, cô ấy đang chỉnh đốn lại đại quân Nhân tộc của Ma đạo.
Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn Đao đã giúp cô ấy trở thành thống lĩnh đại quân vong hồn mới nối tiếp Thùy Họa.
Đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh, đại trận m Cực Sinh Sát Phần Diệt m Hồn nổ tung đã hủy diệt năm triệu đại quân m Ty.
Trên núi Không Tang, người có chiến lực cường đại nhất phải kể đến Địa Tạng Vương Thiên Tôn.
Tiếp đó, cô lại dẫn dắt đệ tử Ma đạo cùng chúng sinh vạn tộc quyết một trận sinh tử với đại quân m Ty, sau khi Thuần Quân tự hủy kiếm thể, cô chỉ dùng một đao liền chém chết m Ty Đạo Tổ chiến tướng Nhân đạo Giám sát sử.
Trong trận chiến tại Quy Khư, Thiên Tôn chết dưới đao của Tạ Uẩn đã có trên hai trăm người, âm binh quỷ tướng nhiều vô số kể.
Trước đây Ma đạo đệ tử khâm phục cô nhờ Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn Đao, hiên giờ khiến đệ tử Ma đạo khâm phục chính là bản thân cô - Ma đao Tạ Uẩn.
Rất lâu về trước tôi đã lên kế hoạch cho Ma đạo.
Tôi biết sẽ có một ngày mình phải rời khỏi Ma đạo, cũng giống như những gì Ma Đạo Tổ Sư đã làm trước đây.
Mọi việc đến đây, có bắt đầu cũng có kết thúc.
Thế nhưng, tôi không muốn Ma đạo vì tôi mà chấm dứt.
Tôi muốn đem cờ chiêu hồn của Ma đạo giao cho Tạ Uẩn, để cô ấy trở thành Ma Đạo Tổ Sư.
“Đạo Tổ, cháu không đồng ý”. Tạ Uẩn trực tiếp từ chối lời đề nghị của tôi.
“Tạ Uẩn, Từ Phúc có lẽ đã từng nói với cháu về vận mệnh của ta. Nếu như ta tiếp tục làm Ma Đạo Tổ Sư, Ma đạo có khả năng vì ta mà bị tiêu diệt.”
“Đạo Tổ, người có biết vì sao trong Tam đạo của đạo môn, chỉ có đệ tử Ma đạo mới có thể làm được ‘vạn thế thiên hồng’ không?” Tạ Uẩn hỏi.
“Vì sao?”
“Bởi vì Ma đạo có Tổ Sư đáng để mọi người đi theo suốt vạn thế.”
“Cháu có thể trở thành lãnh tụ của bọn họ.” Tôi nói.
“Không giống nhau, sau Lâm tướng quân, Ma đạo không còn bất kỳ ai có thể trở thành Phá Quân. Coi như cháu có thể hoàn chỉnh xuất ra Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn Đao, thế nhưng cháu biết, cho dù cháu có thể dẫn dắt đệ tử Ma đạo chinh chiến sát phạt, thậm chí có thể trở thành thống lĩnh đại quân vong hồn của họ, thế nhưng cháu vĩnh viễn sẽ không trở thành chiến tướng Phá Quân của Ma đạo.”
“Nếu như Ma đạo vì ta mà kết thúc thì sao?” Tôi hỏi.
“Kết thúc thế nào? Đệ tử Ma đạo có thể vạn thế thiên hồng, Ma đạo nhất định cũng vĩnh viễn trường tồn cùng trời đất!”
Đều nói người trong cuộc thì u mê, kẻ đứng ngoài lại tỉnh táo, thật không thể ngờ nỗi lo lắng vốn đè chặt trong lòng tôi bấy lâu nay lại nhờ một câu nói này của Tạ Uẩn mà bay biến.
Không một ai có thể chấm dứt Ma đạo, trừ phi Ma đạo tự mình từ bỏ giáo nghĩa của bản thân.
Tuy nhiên, mặc dù biết rằng bản thân vĩnh viễn sẽ gánh lấy cờ chiêu hồn, trước mắt tôi vẫn không thể không rời khỏi Quy Khư.
Trước khi rời đi, tôi tới gặp Khương Tuyết Dương.
Lý do tôi gặp cô ấy cuối cùng cũng bởi trong lòng tôi cô ấy là người tôi không nỡ gặp nhất.
Màn đêm thăm thẳm, Khương Tuyết Dương vốn bận rộn cả một ngày trời vẫn như cũ chưa từng nghỉ ngơi, cô ngồi trước bàn, mắt chăm chú nhìn ngọn thanh đăng, không biết đang bận việc gì.
Bước tới cửa phòng cô ấy, chưa kịp gõ cửa, cô ấy đã cất giọng nói với tôi: “Tạ Lan, tiến vào đi.”