Kẻ giết chết ông ta chính là tôi, dùng một kiếm trảm tám nghìn dặm, thân tử đạo tan thần hồn câu diệt.
Hiện giờ tôi đã đứng tại trung tâm quảng trường, trực tiếp đối mặt với sứ giả chiến tranh đang đứng trên bậc thầm trước cổng Thiên Khiển, vây quanh tôi là hàng nghìn hàng trăm Hư Không Lãnh Chủ cùng đại quân Thâm Uyên đông như kiến cỏ đứng sau bọn họ.
Đây là một cái bẫy chết chóc, thế nhưng cũng không phải cái bẫy cuối cùng. Bởi vì tôi không hề nhìn thấy Nữ Oa, cũng chẳng thấy bóng dáng Châu Khất.
Chỉ là trận này tôi vẫn muốn đánh, bởi vì tôi muốn phá hủy cổng Thiên Khiển, vì Quy Khư tiêu diệt sạch sẽ mọi nguy cơ đến từ đại quân Thâm Uyên.
Mà muốn phá hủy cổng Thiên Khiên, chuyện đầu tiên phải làm là đương đầu với thử thách của Hư Không Lãnh Chủ.
“Ma Đạo Tổ Sư, ta rất bái phục nhà ngươi. Thế nhưng đó cũng chỉ là dũng khí mà thôi, bất kỳ kẻ nào muốn thách thức Thiên Đạo đều là tự tìm đường chết”. Giọng nói sang sảng của sứ giả chiến tranh từ xa xăm vang vọng tới.
“Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài”. Tôi nói.
“Xem ra người đã quyết tâm một đi không trở lại rồi. Nếu đã như vậy, hãy chuẩn bị đối mặt với thách thức thảm khốc nhất trong vận mệnh đi. Hỡi các vị Hư Không Lãnh Chủ cường đại, giết chết Ma Đạo Tổ Sư sẽ được Thiên Đạo ban thưởng, vĩnh sinh bất diệt!”
Lời này vừa cất lên đã gây ra phản ứng vô cùng kịch liệt trong đám Hư Không Lãnh Chủ.
Nào có ai không mong muốn vĩnh sinh cơ chứ, tôi cũng không ngờ Thiên Đạo có thể đưa ra phần thưởng như thế này.
Hư Không Lãnh Chủ vốn dĩ còn có vài phần kiêng dè với tôi, bây giờ tất cả bọn họ đều dùng đôi mắt khát máu điên cuồng nhìn chằm chằm vào tôi.
Giết tôi có thể đạt được vĩnh sinh.
Không một ai có thể từ chối cám dỗ này, ngay cả cái chết cũng không thể ngăn được bọn họ.
Đây là một trận đấu không tồn tại pháp tắc, thế nhưng kẻ có thể đạt được tư cách vĩnh sinh cũng chỉ có một.
Vì vậy, sau khi sứ giả chiến tranh kết thúc tuyên bố, lúc đầu không một ai chịu ra tay với tôi, kẻ nào cũng không muốn may áo cưới cho người khác mặc.
Thế nhưng không để tôi phải đợi quá lâu, một vị Ác Ma Lãnh Chủ cao chừng trăm trượng, hình dáng nửa người nửa ngựa liền tiến về phía tôi.
Vị lãnh chủ này tứ chi to khỏe, giống như bốn tòa núi lớn.
Trên có hai tay, tay dài trặm trượng, tay cầm một thanh trường đao dài chừng ba trăm trượng, bên trên có ngọn ma viêm lửa xanh rừng rực cháy.
So với thân thể khổng lồ của người tay, thân hình của tôi quả thực vô cùng nhỏ bé.
Lãnh địa của vị Tà Ác Lãnh Chủ này gọi là Lưỡng Cực Phản Chuyển, từ lúc ông ta phóng thích sức mạnh lãnh địa, tôi bắt đầu cảm nhận được trọng lực trong không gian đã phát sinh thay đổi.
Lực hút không còn sinh sôi từ lòng đất mà đến từ bầu trời.
Trọng lực thay đổi khiến tôi phát sinh ảo giác.
Thậm chí kiếm của tôi còn không biết nên chỉ về hướng nào.
Không gian lệch lạc, trên dưới đảo lộn.
Trong lúc tôi dùng trái tim thất khiếu linh lung của mình điên cuồng suy luận, muốn nhanh chóng thích ứng với trạng thái thay đổi trọng lực của Lưỡng Cực Phản Chuyển, Ác Ma Lãnh Chủ đã gầm lên một tiếng như sấm, bốn chân to khỏe đập mạnh xuống đất, thân hình sừng sững như núi lao về phía tôi.
Tôi rút ra Côn Lôn Tuyết, hướng về phía ông ta chém ra một đạo hỗn độn kiếm khí hồng lưu.
Sau đó, điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc ấy là, đường kiếm này lại không tuân theo quỹ đạo mà tôi dự tính chém về phía vị Ác Ma Lãnh Chủ, ngược lại lại hóa thành hình vòng cung vượt qua thân thể của kẻ này.
Tốc độ của ông ta nhanh như cắt, tôi còn không kịp thay đổi chiêu thức tới ứng chiến, ông ta đã chém một đường vô cùng hung hiểm lên đầu tôi, ẩn chứa vô số sức mạnh hủy diệt của ma viêm trường đao.
Thấy vậy, tôi chỉ có thể dùng thân lĩnh Quỷ kiếm độn không tạm thời náu đi.
Sau khi thành công đúc được chiến hồn bất tử, tôi vốn tưởng rằng chỉ dựa vào chiến kiếm chi đạo liền có thể dễ dàng đối phó với thách thức từ Hư Không Lãnh Chủ, thật không ngờ mới trận đầu tiên đã gặp phải sức mạnh lãnh địa quỷ dị như vậy.
Kỳ thực nếu tôi sử dụng Thái Cổ Kiếm Vực, vị Ác Ma Lãnh Chủ nửa người nửa ngựa này chắn chắc không thể tiếp cận tôi. Thế nhưng Thái Cổ Kiếm Vực cần có thần niệm khổng lồ vô cùng tới chống đỡ, mà trận đấu này tôi nhìn không ra kết cục, không thể không để lại chút gì phòng thân.
Quỷ kiếm độn không, hư không cũng hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ xuất hiện ở không vực phía trên cách Ác Ma Lãnh Chủ năm trượng, thật không ngờ lại không thể khống chế cơ thể, cứ thế va thẳng vào bụng dưới của ông ta.
Ác Ma Lãnh Chủ phản ứng nhạy bén, tôi vừa hiện thân thì ông ta đã lầm lẫm đứng dậy, xuất ra một chiêu “Chiến Tranh Tiễn Đạp”, hai chi trước to lớn như núi cứ thế định giày xéo lên người tôi.
Một khi bị đạp trúng, cho dù tôi có mình đồng da sắt, trúng cước này cũng trong nháy mắt trở thành món thịt băm.
Tôi chỉ còn cách lại một lần nữa dùng thân lĩnh kiếm độn không, thân ảnh trong chớp nhoáng liền biến mất.
Hai lần tấn công liên tiếp thất thủ, Ác Ma Lãnh Chủ cáu tiết, ma viêm trường đao trong tay điên cuồng vung vẩy không ngừng, sức mạnh của Lưỡng Cực Phản Chuyển lãnh địa cùng mỗi lúc một hung bạo.
Còn may, trái tim thất khiếu linh lung của tôi trong nháy bắt liền biến đổi, đã thích ứng với sự thay đổi lực hút do Lưỡng Cực Phản Chuyển gây ra. Tôi dùng thân lĩnh Quỷ kiếm, xuất hiện trên đầu Ác Ma Lãnh Chủ, Côn Lôn Tuyết trong tay liền bay vút lên hướng về cái đầu to như tòa núi của ông ta, một kiếm chặt đứt.
Chỉ nghe thấy ầm ầm một tiếng, cái đầu của Ác Ma Lãnh Chủ liền lăn lông lốc, máu tươi phun ra như thác.
Thần hồn muốn chạy trốn liền bị Côn Lôn Tuyết bạo phát xuất ra ba chủng kiếm đạo diễn sinh thần thông, lập tức nghiền nát.
Kể từ khi Thái Cổ Tam Kiếm hợp nhất, nếu như tôi xuất kiếm giết địch trong lúc cận chiến, không một thần hồn của kẻ nào có thể trốn thoát.