Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 109 - Chương 109: Nhân Vật Chính Xuất Hiện (1).

Chương 109: Nhân Vật Chính Xuất Hiện (1).

Hơn một trăm năm trước, dấu vết kinh thiên mà Tạ Lưu Vân để lại, cuối cùng cũng đã đến thời khắc vén bức màn bí mật ra rồi.

Chín con rồng uy mãnh đến nỗi ngay khi nhảy ra khỏi mặt nước trời đất liền tối sầm lại, mây đen khắp nơi tích tụ che hết cả bầu trời đầy sao, xung quanh trở nên tối đen như mực.

Trong bóng tối chỉ nghe tiếng gió rít lên từng cơn, tiếng khóc ai oán của ma quỷ.

Bầu trời cuốn theo gió và sấm, chỉ nghe được tiếng vang cực lớn, một tia chớp hiện ra cắt xuyên qua màn đêm.

Dưới tia sét chói lóa, tôi nhìn thấy màn sương đen đang cuồn cuộn trên bề mặt thủy vực đàm Cửu Long, bóng dáng của xác rồng không đầu đang lấp ló thoắt ẩn thoắt hiện.

Con rồng to như thế đã đủ khiến người ta kinh hãi lắm rồi, ấy vậy mà còn mất đi cái đầu chỉ còn lại một cái hố đen lồi ra ở giữa cổ, càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Tuy tôi cũng thuộc dạng gan dạ, nhưng vẫn bị dọa đến bủn rủn hai chân, hai hàm răng đánh vào nhau liên hồi.

Ban đầu Khương Tuyết Dương từng nói cảnh giới của xác rồng đã đạt đến tiên phong nguyên thần, lúc đó tôi vẫn chưa hề hấn gì, chỉ cảm thấy binh đến tướng đỡ, gặp đâu đánh đó là được thôi, nguyên thần có mạnh cách mấy cũng sẽ bị pháp trận của phủ Thiên Sư kiềm chế, giết hết một loạt.

Cho đến khi xác rồng hiện thân tôi mới phát hiện đây không còn là chuyện nhỏ nữa, đánh thì đánh được rồi, quan trọng là ai có dũng khí ra tay trước đây?Ai có thể đối mặt với cái xác rồng không đầu tà ác kinh khủng này để niệm chú một cách tịnh tâm, hoặc tế thanh kiếm trong tay một cách dễ dàng thế chứ?Tuy rằng ý chí của Đạo binh rất kiên định, nhưng người trong thời đại Mạt pháp, đã có ai từng gặp qua thứ âm tà kinh hãi như xác rồng không đầu này đâu.

Nếu là một con hiện thân thì còn có thể áp chế được nỗi kinh hoàng trong lòng để hợp sức tiêu diệt, bây giờ là chín con ra cùng một lượt, má ơi, là chín con đó, rồi tâm trí đâu mà tự chủ được nữa.

Chín con rồng không đầu còn chưa triển khai công kích thì ba nghìn Đạo binh đã loạn hết cả lên.

Không riêng mình họ, đến cả những cao thủ cảnh giới chân khí cũng bắt đầu run bần bật muốn cầm kiếm không nổi.

Cảnh giới huyền quan thì đỡ hơn một chút, nhưng nếu thật sự muốn quyết chiến với xác rồng không đầu bằng chiến lực vốn có thì cũng rất quan ngại.

Duy nhất chỉ có Lữ Thuần mặt không biến sắc, bởi vì cảnh giới nguyên thần không bị bất kỳ tình cảm hoặc dục vọng nào ràng buộc cả.

Nhưng chỉ dựa vào mỗi mình hắn để nghênh chiến với chín cái xác rồng thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến nha, huống hồ chi huyền quan của hắn đã bị Phong thần động tay chân vào rồi, chỉ là đến giờ hắn vẫn không biết mà thôi.

“Sư phụ, trận này phủ Thiên Sư sẽ đánh như nào đây?” Tôi hỏi.

“Xét về chiến lực thì phủ Thiên Sư không sợ xác rồng đâu, thử thách trong cuộc chiến này vốn không phải là chiến lực, mà là dũng khí.

Nếu như ngay cả dũng khí ra tay cũng không có, vậy thì chiến lực có mạnh đến đâu cũng bằng không mà thôi.

” Khương Tuyết Dương nói thẳng vào điểm mấu chốt của vấn đề.

“Nhìn biểu hiện bây giờ của phủ Thiên Sư, e rằng khó có thể vực dậy tinh thần của binh sĩ trong thời gian ngắn.

”“Không hẳn, cậu đừng quên phủ Thiên Sư vẫn còn chín vị đệ tử hộ pháp.

Thân là đệ tử hộ pháp của Nhân đạo, những thuật pháp khác của họ có khả năng thất truyền, nhưng Lục Giáp Bí Chúc Cửu Tự Chân Ngôn Chú của tổ đình Nhân đạo nhất định sẽ không thất truyền được!”Quả nhiên, Khương Tuyết Dương vừa nói xong thì chín vị lão đạo sĩ hắc bào bắt đầu hành động rồi.

Họ bước đến giữa doanh trận của phủ Thiên Sư, tạo nên pháp trận Bắc Đẩu Cửu Tinh.

Bắt đầu từ tinh vị Tham Lang, mỗi người một chữ niệm thành Lục Giáp Bí Chúc Cửu Tự Chân Ngôn Chú.

“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiên, Hành!”Sau khi mỗi chữ được niệm ra, tiếp theo đó, hai tay liền tạo thành pháp ấn tương tự, đợi tới khi Cửu Tự Chân Ngôn niệm xong toàn bộ, một luồng sức mạnh và tinh thần hùng vĩ bùng phát trong pháp trận Cửu Tinh Bắc Đẩu, trải dài khắp bờ sông.

Khi luồng sức mạnh tinh thần này phủ lên người tôi, thần thức tôi lập tức bình tĩnh hẳn, khi nhìn lại xác rồng đó một lần nữa thì không còn cảm thấy khủng khiếp như lúc nãy rồi.

Mà khi nó rơi vào người của các Đạo binh, thì chính là kích phát ý chí chiến đấu, giống như vừa tiếp thêm máu gà vậy, tất cả Đạo binh đều đồng thanh hô hào phấn khởi.

Trong màn sương đen, chín cái xác rồng không đầu đang điên cuồng hấp thụ oán khí trăm năm của đàm Cửu Long, đồng thời không ngừng nâng cao oán niệm và uy lực.

Cùng lúc đó bọn chúng cũng chú ý đến ngàn vạn sinh linh trên bờ, thân là vật chết cho nên đã tràn đầy oán hận và phẫn nộ đối với vật sống.

Chín con rồng này vốn dĩ là thần thú trấn giữ tổ đình của Ma đạo, nhưng hơn một trăm năm trước đã bị một người phàm tính kế, còn chặt đứt cả đầu, đến cả hồn phách cũng bị trấn áp hơn trăm năm.

Cơn giận xộc thẳng lên trời, không gì có thể ngăn cản được.

Sinh thời có lẽ vẫn còn lý trí, sau khi chết Ma đạo bất phân, chỉ biết truy cùng giết tận hết thảy sinh linh mà thôi.

Cuối cùng thì một cái xác rồng cũng ngoi lên trong màn sương, cái hố đen ngay cổ phun trào luồng khói đen như mực, kéo theo thân rồng mấy chục mét tấn công vào bờ.

Nhưng lúc này, ý chí chiến đấu của Đạo binh đã lên đến đỉnh điểm, đối mặt với xác rồng không đầu sừng sững hiên ngang, toàn thể Đạo binh không ngần ngại bắt đầu cắn mạnh vào ngón giữa, kích phát kiếm văn phù ẩn chứa trong trận pháp của Ngũ Hành tinh khí.

Bình Luận (0)
Comment