Trong Thần Điện, Mạnh Bà loạng choạng bước ra khỏi đại trận Lục Đạo Luân Hồi.
Toàn bộ mái tóc đen trên đầu đều bị tuyết trắng bao phủ, mọi công đức của bà đều tan thành mây khói.
Cầu Nại Hà chưa gãy mà Mạnh Bà đã già.
Đi đến cửa vào của thần điện U Minh, Địa Tạng Vương Thiên Tôn khom người hành lễ với Mạnh Bà, nói: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, chúng sinh đều biết ơn sự hy sinh của Mạnh Bà Thiên Tôn."
Phía sau ông ta, thập điện Diêm Quân cũng đồng loạt cúi đầu hành lễ, hô vang tên Mạnh Bà Thiên Tôn.
Sự oán giận tử vong trong quảng trường thần điện U Minh đã tiêu tan, thảm họa thuộc về tất cả chúng sinh trong lục đạo đã được loại bỏ một cách vô hình, thập điện Diêm Quân và Tứ đại Phán Quan mỗi người trở về vị trí vốn có của mình.
Mạnh Bà và Địa Tạng không vội quay về, chỉ đứng tại chỗ nhìn về Vực Trả Hồn.
“Mạnh Bà Thiên Tôn, tiếng đàn vừa rồi có nguồn gốc như thế nào?” Địa Tạng Vương Thiên Tôn hỏi.
“Thứ duy nhất có thể khiến tất cả chúng sinh trong lục đạo lắng nghe thì chỉ có đàn Phượng Hoàng của Phục Hy.” Mạnh Bà Thiên Tôn đáp.
"Sáu dây đàn lục đạo của đàn Phượng Hoàng không phải đã bị phong bế rồi sao? Còn ai có thể tấu nhạc được?"
“Đứa con của vận mệnh, Tạ Lan."
Địa Tạng Vương Thiên Tôn nghe vậy trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Ta hiểu rồi."
"Đáng lẽ ngươi phải hiểu ra từ lâu rồi." Mạnh Bà thở dài.
Trên Vực Trả Hồn, Tạ Lưu Vân và Đạo Đức Thiên Tôn âm thầm dựa vào thần niệm mà trao đổi với nhau.
"Tạ Lan quả thực là đứa con của vận mệnh mà, khó trách Nữ Đế liều mình mặc cho ôm một thân tội nghiệt cũng phải ngăn cản Nữ Oa báo thù." Tạ Lưu Vân nói.
Mặc dù đã có nhiều đồn đoán về thân phận đứa con của vận mệnh của tôi, nhưng phải đến khi tôi tự tay gảy lên đàn Phượng Hoàng, làm lay động sáu dây đàn lục đạo thì điều này mới thực sự được chứng minh.
"Cách đây rất lâu, khi Ma Đạo Tổ Sư ra đời, Ngọc Hoàng và ta đã có một số suy đoán về thân phận của hắn, nhưng không ngờ rằng, chúng ta phải đợi ba ngàn năm mới có được câu trả lời." Đạo Đức Thiên Tôn cảm khái nói.
“Nếu như ba ngàn năm trước, các ngươi biết Ma Đạo Tổ Sư chính là đứa con của vận mệnh, thì vẫn sẽ liên thủ tiêu diệt Ma Đạo không?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Vẫn sẽ làm vậy." Đạo Đức Thiên Tôn không chút do dự đáp.
"Tại sao?" Tạ Lưu Vân có chút khó hiểu.
“Không có Ma Đạo Tổ Sư, thì không có Tạ Lan của ngày hôm nay."
Khi đó Thiên đạo còn chưa rơi vào kiếp nạn nhân quả, Thiên đạo tuyệt đối không bao giờ cho phép đứa con của vận mệnh sống dưới mi mắt mình.
Chính vì cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, khiến Thiên đạo mới mất cảnh giác, mới có được tôi của sau này.
Một lúc sau, Nữ Đế một mình từ trên trời trở về.
Sau khi tôi gảy sáu dây đàn, Nữ Oa biết rằng không còn hy vọng phục thù nữa nên đã rời đi trước.
Một trận chiến sinh tử đã khiến Nữ Đế mất hết uy nghiêm đế vương.
Chiến giáp của Nữ Đế bị rách tươm khắp nơi, nhiều chỗ còn lộ ra mảng da thịt trắng mịn.
Nhưng Nữ Đế lại không hề dùng thần thông thuật pháp để che đậy, bởi vì trong lòng cô ấy không hề có chính mình, trong mắt cô ấy chỉ có tôi.
Nữ Đế bước đến trước mặt tôi, sử dụng kiếm Lục Đạo Luân Hồi để mở khóa mọi phong bế về hồn năng của Phục Hy cho tôi.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu hành lễ thật sâu trước cô ấy.
Nếu không phải Nữ Đế ra tay, tôi đã chết dưới lưỡi kiếm của Nữ Oa.
“Nữ Đế bệ hạ, xin hãy cho ta mượn thanh kiếm dùng một chút.” Tôi nói.
Nữ Đế nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đưa cho tôi kiếm Lục Đạo Luân Hồi.
Vừa cầm nó trên tay, tôi lập tức cảm nhận được áp bức vô cùng nặng nề. Giống như lần đầu tiên tôi gánh lấy Cờ Chiêu hồn của Ma đạo vậy.
Thậm chí còn nặng hơn cả Cờ Chiêu hồn.
Tôi thần sắc phức tạp nhìn Nữ Đế, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng, thì ra Nữ Đế đã phải gánh một trách nhiệm to lớn như vậy.
Canh giữ lục đạo luân hồi nặng nề hơn nhiều so với trách nhiệm bảo vệ các đệ tử Ma đạo của tôi.
Lưỡi kiếm lạnh lùng như nỗi cô độc ngàn năm của Nữ Đế.
"Ngươi định làm gì?" Nữ Đế hỏi.
“Kiếm của cô nặng quá, ta muốn làm nó nhẹ hơn.” Tôi đáp.
Nữ Đế khẽ mỉm cười nói: “Cô quen rồi. Từ lúc tiếp quản kiếm Lục Đạo Luân Hồi, ta đã biết mình sẽ mang theo nó cả đời.”
Tôi không nói gì, chỉ đưa tay về phía đàn Phượng Hoàng, đàn Phượng Hoàng lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Sau đó, tôi vung thanh kiếm Lục Đạo Luân Hồi sáu lần.
Sau sáu lần, toàn bộ sáu sức mạnh vận mệnh lục đạo luân hồi do đàn Phượng Hoàng đại diện đều bị tôi phong ấn vào trong thanh kiếm của Nữ Đế.
Thanh kiếm đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, phát ra một tiếng rít vui tai.
Đàn Phượng Hoàng đại biểu cho lục đạo của quá khứ, mặc dù đã sụp đổ, nhưng sức mạnh pháp tắc lục đạo ẩn chứa trong đó vẫn có thể dùng để ổn định lục đạo luân hồi của hiện tại.
Trong mắt Nữ Đế hiện lên một tia kinh ngạc, cô ấy nói: "Tạ Lan, tại sao ngươi lại làm như vậy?"