Sau khi hồn năng trong sông Vong Xuyên được Phục Hy Đại Đế hấp thụ hoàn toàn, nước sông trở nên trong suốt.
Tiếc thay, âm phong vẫn còn đó, mặt sông vẫn lạnh đến thấu xương.
Trận ở Quy Khư khiến m Ty tổn thất nặng nề, đi dọc sông Vong Xuyên, tôi nhận thấy số lượng âm binh quỷ tướng đi tuần tra đã giảm đi rất nhiều.
Sông Vong Xuyên tượng trưng cho khí số của m Ty, từ nay trở đi, m Ty sẽ không còn sức lực để xuất quân Nhân gian trong thời gian dài nữa.
Châu Khất vẫn là người quản lý chính thức của m Ty, thần vị được Thiên đạo sắc phong thì vẫn nắm giữ quyền lực quân sự của m Ty.
Tuy nhiên, sau trận chiến ở Vực Trả Hồn của Nữ Đế, địa vị của Châu Khất trong lòng tất cả chúng sinh trong m Ty một lần nữa bị Nữ Đế đạp nát về mọi mặt.
Nữ Đế thay đổi trang phục, toàn thân một màu đỏ cực kỳ hiếm gặp.
Một thân nghê thường đỏ, tựa như dòng thác lửa, tựa như những bông hoa Bỉ Ngạn nở rộ.
Tròng đen trắng phân minh, da lại như tuyết.
Tuy không thể nói là tư sắc tuyệt mỹ, nhưng mỗi một động tác đều chinh phục người nhìn.
Sau khi áp lực của kiếm Lục Đạo Luân Hồi suy yếu, Nữ Đế không còn lạnh lùng như trước nữa, toàn thân tràn ngập ánh sáng của nhân tính và thần tính.
Người đời chỉ nghĩ rằng thần tiên tốt, nhưng từ khi tôi gia nhập Đạo môn gặp gỡ tất cả thần linh thiên tôn, lại có bao nhiêu vị thần thực sự có thể siêu việt?
Nào là sương thơm vây quanh, mây lành che phủ, đảo Bồng Lai thanh vắng thơ mộng, hoa thơm cỏ lạ mọc đầy khắp, dù là ăn gió uống sương, mây trắng làm nhà, thực sự làm được lại có mấy người?
Trừ khi tu hành từ bỏ tình cảm, không nghĩ đến bản tâm, cũng không nghĩ đến chúng sinh.
Nhưng một vị thần tiên thanh lãnh như vậy lại có gì vui vẻ?
Bắc Đẩu ngàn thu, Dao Cung lạnh lẽo thê lương, không bằng một đôi thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ. Cho nên, Nữ Đế tuy rằng xa cách tam giới ba ngàn năm, nhưng cũng cô độc cả ba ngàn năm.
Chúng sinh đều đau khổ, Nữ Đế cũng vậy, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng thế.
Trong cuộc đời này của Mộ Dung Nguyên Duệ, chỉ khi làm tiên tử ở Côn Lôn, mới cảm thấy thoải mái nhất. Kể từ khi cô phụ trách Cờ Chiêu hồn Tiên đạo, thì không còn một giây phút nào để thở nữa.
Cờ Chiêu hồn của Ma đạo nặng nề, Tiên đạo cũng không nhẹ nhàng hơn.
So với Mộ Dung Nguyên Duệ, bên cạnh tôi còn có Thùy Họa kề cận, Sát Phá Lang tam tinh định ra khí số của Ma đạo. Mặt khác, Mộ Dung Nguyên Duệ trước sau đều đang cố gắng một mình chống đỡ.
Dù có tình cảm thì cũng chỉ là tàn sát lẫn nhau chứ không thể thương yêu đối phương.
Đứng trước tảng đá Tam Sinh, nhìn đường nhân duyên giữa tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ, trong lòng tôi thương tiếc vô hạn.
Trước đây từng thấy qua cảnh hoang đường trên đá Tam Sinh, Mộ Dung Nguyên Duệ nuôi một cặp song sinh thông minh lanh lợi.
Sau đó, tôi lại mơ thấy nó nhiều lần trong giấc mơ, cho đến khi tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ lần lượt chứng được thiên tôn, cảnh tượng phi lý đó mới hoàn toàn biến mất khỏi giấc mơ của tôi.
Bởi do dây nhân duyên không thể kiểm soát được nhân duyên của thiên tôn.
Tình yêu bắt đầu từ đâu, ngày một sâu đậm hơn. Nhưng khi biết được nguồn gốc của tình yêu, ai lại đủ nhẫn tâm mà chặt đứt?
Nếu không có Mộ Dung, sẽ không có được Tạ Lan như ngày hôm nay.
Khi Côn Lôn chọn con rể, Mộ Dung Nguyên Duệ đã dùng khí long mạch mà tẩy tủy pháp thể cho tôi, khi tạm biệt lại tặng tôi kiếm Vô Danh.
Trong trận chiến với Dã Tiên, nếu Tiên đạo thực sự muốn trở thành kẻ thù của Ma đạo, Tạ Lưu Vân tuyệt đối không thể bảo vệ được Ma đạo. Về nguyên nhân Tiên đạo mãi không ra tay chống lại Ma đạo, ngoài rất nhiều cân nhắc trong trận chiến phong thần trong tương lai ra, sự ích kỷ của Mộ Dung Nguyên Duệ cũng chiếm một phần lớn trong đó.
Nếu không thì, cho dù Ma đạo có bảo tồn được thì cũng không bao giờ suôn sẻ như hiện nay.
Kiêm Hà thi triển Lưỡng Tâm Tri, Mộ Dung tặng tôi cỏ Hải Hồn.Đông Hải, Lữ Thuần Dương cầm kiếm tới muốn hủy hoại một thân tu vi của tôi, là Mộ Dung Nguyên Duệ đã liều chết bảo vệ tôi, để lại câu, nếu Lữ Thuần Dương giết tôi chính là hủy đi đại đạo của cô ấy.
Trong trận chiến với Hình Thiên, cũng cô ấy đã liều mạng giúp đỡ tôi, chỉ để ngăn cản tôi chứng thiên tôn sớm, mất đi cơ hội lĩnh ngộ Thái Cổ Tam Kiếm.
Nhìn bề ngoài, dường như Tiên đạo và Ma đạo luôn ở trạng thái xung đột, nhưng trên thực tế, bất kỳ việc làm nào của Mộ Dung Nguyên Duệ trong quá khứ, cũng chưa bao giờ thực sự coi Ma đạo là kẻ thù của mình
Trên con đường tu hành kiếm đạo của tôi, người mà tôi phải biết ơn nhất chính là Mộ Dung Nguyên Duệ.
Trong trận chiến Hình Thiên nếu không nhờ cô ấy ra tay, tôi chắc chắn sẽ chứng thiên tôn. Trong trường hợp đó, thì tôi sẽ không thể hiểu được bí mật của Quỷ Kiếm và Thần Kiếm về sau này.
Nếu không phải cô ấy đưa tôi vào vực sâu hư không vũ trụ để tìm Độn Khứ Đích Nhất, cho dù tôi đại thành viên mãn tam kiếm, muốn hợp nhất thành một thì cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm tháng mới có được cơ duyên.
Có lẽ tất cả những điều này, đều đã được an bài từ khi cô ấy tặng kiếm cho tôi ở Côn Lôn.
Những thứ tôi có thể báo đáp cô ấy cũng rất ít, ý chí của núi Bất Chu ở Quy Khư thì miễn cưỡng lắm cũng có thể tính vào, thêm một Binh Chủ Chiến Kỳ và khi Thiên Đình loạn lạc, Hi Hòa đốt rụi Oa Hoàng cung. Ngoài những việc này ra thì cũng không còn gì khác nữa.
Đầu Ngã Dĩ Mộc Đào, Báo Chi Dĩ Quỳnh Dao. Phỉ Báo Dã, Vĩnh Dĩ Vi Hảo Dã*.
(*Người cho ta trái mộc đào, ta báo đáp bằng quỳnh dao đẹp đẽ. Chẳng phải để báo đáp mà để giao hảo với nhau lâu dài.)