Có lẽ đây chính là tấm lòng của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Đúng lúc tôi đang rơi vào trạng thái thương cảm và nhớ nhung, Nữ Đế khẽ mỉm cười nói: “Đừng chỉ nhớ người yêu ngươi, ngươi có để ý thấy gì không?”
“Ta nhìn không ra." Tôi lắc đầu đáp. Dây nhân duyên giữa Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi không trọn vẹn, một phần đã bị sương mù che khuất.
"Ồ, chẳng trách, ra là ngươi không thể nhìn xuyên qua lớp sương mù này."
Nói xong, Nữ Đế đưa tay lau đi sương mù, phần dây hôn nhân bị che khuất cuối cùng cũng lộ ra rõ ràng, một nút thắt màu đỏ thắm.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nút thắt màu đỏ này, trong lòng tôi tràn ngập thương cảm lại thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, trong lòng dâng lên một niềm vui.
Tôi không biết niềm vui này đến từ đâu, quay lại hỏi Nữ Đế: “Điều này có nghĩa là gì?”
Nữ Đế cười lắc đầu nói: “Biến số vẫn còn đó, không thể giải thích được. Tóm lại, đợi khi ngươi gặp Mộ Dung ngươi sẽ hiểu ra thôi, đây chính là lý do vì sao ta tin chắc Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ trở về Thái Cổ Thần giới. "
Trở về Quy Khư, như thể chuyện cũ.
Tôi rời đi để đón nhận sát kiếp nên Tuyết Dương mới hạ cấm bộ, cô ấy của lúc đó đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, đã có ý định nói lời từ biệt.
Chỉ là cô ấy quá nhẫn nhịn, dù có nói lời chia tay, cũng có thể khống chế được cảm xúc của mình, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Thùy Họa.
Nếu là Thùy Họa, cô ấy sẽ bỏ mặc tất cả cùng tôi đến Vực Trả Hồn, trong khi Tuyết Dương thì vẫn chứa đựng toàn bộ Ma đạo trong tim.
Khi tôi trở lại Quy Khư, Tuyết Dương một thân thanh bào đang đứng trên đỉnh núi Bất Chu.
Với tu vi của cô ấy, cô ấy sớm đã có thể phát hiện ra khí tức của tôi, nhưng mãi đến khi tôi đáp đất, cô ấy vẫn không quay người lại.
Người không quay lại, nhưng đôi vai hơi run lên.
"Tuyết Dương, tôi đã trở lại."
Đêm xuống, đêm ở Quy Khư mát mẻ, yên bình.
Côn Lôn, tổ đình Tiên đạo.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng*.
(*Nếu người không ở mé núi Quần Ngọc, thì cũng gặp dưới ánh trăng chốn Dao Đài.)
Dãy núi Côn Lôn trước đây vốn trắng như ngọc giờ đã bắt đầu phủ màu tuyết đỏ.
Bảo vệ Côn Lôn không chỉ có các thiên binh thiên tướng từ thiên giới mà còn có hàng triệu đệ tử Nhân gian.
Trước khi trận chiến bắt đầu, Mộ Dung Nguyên Duệ từng yêu cầu họ xuống núi tránh nạn, nhưng cô đã đánh giá thấp quyết tâm của các đệ tử Nhân gian trong việc liều chết bảo vệ núi Côn Lôn.
Ba ngàn năm Mạt Pháp, Tiên đạo tránh đời không xuất hiện. Những đệ tử Nhân gian này, dường như đã dành cả đời của họ ở núi Côn Lôn.
Họ đã quen với sự lạnh lẽo và thanh vắng của núi Côn Lôn, tận trong xương tủy cũng không còn muốn dính líu đến khói lửa Nhân gian nữa.
Giáo lý của Tiên đạo có tôn ti trật tự, thân là đệ tử Tiên đạo nên cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Trong trận chiến này, Mộ Dung Nguyên Duệ chứng kiến vô số đệ tử Tiên đạo chết trong trận chiến, Cờ Chiêu hồn trong huyền quan gần như không bao giờ ngừng vang lên.
Tuy nhiên, mặc dù các đệ tử của Tiên đạo đã thề sẽ bảo vệ đến chết, nhưng cuối cùng vì sự chênh lệch rất lớn về chiến lực, đặc biệt là sau khi Lữ Thuần Dương tế xuất vong hồn thần linh trong kiếm Thanh Sách, Tiên đạo binh bại như núi đổ.
Tiên đạo Côn Lôn đã dùng cái giá gần như toàn quân bị diệt chỉ để dẹp yên vong hồn các vị thần cổ đại bị phong ấn trong kiếm Thanh Sách.
Khi tia vong hồn cuối cùng tiêu tan, cũng là lúc đại quân Nhân đạo đánh lên tổ đình Tiên đạo, chiếm lấy thần điện Chiến Thần.
Côn Lôn, điện Chiến Thần.
“Vẫn xin Đạo Tổ lấy Tiên đạo làm chủ mà trở về Thiên Đình.” Trong điện Chiến Thần, Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư cúi đầu thỉnh cầu.
"Mục tiêu của Lữ Thuần Dương là ta, hắn sẽ dùng hết mọi giá có thể trong kiếm Thanh Sách, nếu ta không chết, hắn sẽ bất an." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Cho dù ta có liều đến tiêu tan thần hồn, cũng phải tìm kiếm sinh cơ cho Đạo Tổ." Đãng Ma Tổ Sư nói.
"Năm xưa khi Ngọc Hoàng truyền vị cho ta, ta đã thề sẽ sống chết cùng tổ đình Côn Lôn. Hôm nay cuối cùng cũng đến lúc ta thực hiện lời thề của mình." Nghĩ đến Ngọc Hoàng, Mộ Dung Nguyên Duệ lộ ra vẻ mặt lãnh đạm hiện lên nỗi nhớ nhung vô tận.
"Đạo Tổ" Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư còn muốn thuyết phục lần nữa, nhưng đã bị Mộ Dung Nguyên Duệ lạnh lùng cắt ngang.
“Đãng Ma Tổ Sư, ngài không cần phải thuyết phục ta nữa. Trong trận chiến Côn Lôn, ngay cả những đạo đồng tu vi yếu kém ũng không trốn chạy dù chỉ một người, chính họ đã khiến ta hiểu rằng, vạn thế thiên hồng không chỉ có đệ tử Ma đạo, mà còn có cả đệ tử Tiên đạo nữa!”
Với những lời cuối cùng này, Mộ Dung Nguyên Duệ đã sử dụng thần niệm truyền âm, truyền đi khắp dãy núi Côn Lôn.
Tuyết đỏ ngày một dày đặc và bi tráng hơn.