Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1109 - Chương 1109: Kiêm Hà Xuất Thủ (1)

Chương 1109: Kiêm Hà Xuất Thủ (1) Chương 1109: Kiêm Hà Xuất Thủ (1)

Từ xưa đến chi kim anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tình yêu là kẻ thù của mọi danh dự và trách nhiệm.

Tình yêu là món quà tuyệt vời nhất trần đời, cũng nỗi đau thấu tận tâm can.

Một người là tiên đạo tổ sư, một người là ma đạo tổ sư, mang thân phận này đã định sẵn hai người cả đời chỉ có thể đứng ở hai bên chiến tuyến.

Mộ Dung Nguyên Duệ không thể phản bội Tiên đạo vì tình yêu, cũng như tôi không thể vì cô ấy mà bỏ rơi Ma đạo.

Nhưng mà, duyên phận quả thật là chuyện vô cùng kỳ lạ. Lúc Mộ Dung Nguyên Duệ cho rằng cả đời này sẽ không còn có bất cứ vướng bận tình cảm nào với tôi nữa, tất cả nỗi niềm nhớ mong chỉ như một thói quen mà thôi, thì duyên phận đã ban cho cô ấy một món quà vô cùng đặc biệt.

Từ lúc trở về từ hư không, không lâu sau đó Mộ Dung Nguyên Duệ bỗng nhiên phát hiện cơ thể mình có chút bất thường.

Lúc cô ấy dùng đạo Chiến Thần để triệu hồi khí tức tiên thiên ngũ hành bày binh bố trận, đột nhiên phát hiện ra khả năng điều khiển khí tức tiên thiên ngũ hành của mình kém hơn trước rất nhiều.

Muốn dùng đạo Chiến Thần để triệu hồi khí tức tiên thiên ngũ, phải nhờ vào cốt lõi khí tức âm dương trong cơ thể dẫn dắt. Lỡ như hai luồng khí âm dương bị suy yếu, thì khí tức tiên thiên ngũ hành có thể sử dụng cũng sẽ bị suy giảm.

Mộ Dung Nguyên Duệ bèn kiểm tra sự biến hóa trong cơ thể, cẩn thận xem xét kinh mạch khí huyết toàn thân, cảm nhận sinh khí chảy trong cơ thể.

Cuối cùng, cô ấy bất ngờ phát hiện ra không biết từ khi nào trong cơ thể mình đã xuất hiện hai sinh mạng nhỏ bé, thật sự là hai sinh mạng đang sống, liên tục cắn nuốt hai luồng khí âm dương trong người cô ấy.

Mới đầu Mộ Dung Nguyên Duệ còn tưởng mình bị tâm ma quấy nhiễu, tà khí xâm nhập cơ thể, muốn phá bỏ hai sinh mạng này.

Nhưng, hai sinh mạng mỏng manh này sớm đã dung hòa với huyết mạch của cô ấy, không thể phá bỏ được.

Quan trọng hơn, mỗi lần cô ấy hạ quyết tâm phá bỏ chúng, thì trong lòng liền bất giác mềm lòng cảm thấy không nỡ xuống tay, dường như chúng là thứ trân quý nhất cuộc đời cô ấy.

Tuy Mộ Dung Nguyên Duệ tinh thông biến hóa ngũ hành, trên thông thiên văn dưới tường địa lý đoán trước được huyền cơ trong tam giới, nhưng lại không biết lai lịch của hai sinh mạng này từ đâu đến.

Vì để làm rõ nguyên do, Mộ Dung Nguyên Duệ bắt đầu bế quan thiền tọa.

Cuối cùng cô ấy hiểu ra, tất cả đều bắt nguồn từ chuyến đi du hành hư không vừa rồi

Một đạo âm một đạo dương, thần âm dương khó lường.

Lúc xuyên qua thông đạo thời không, thân xác của tôi và cô ấy vì huyết khí dung hòa đã sinh ra sự kết hợp hài hòa âm dương, từ đó nuôi dưỡng ra hai sinh mạng mới.

Đại địch đang lâm le trước mắt, Mộ Dung Nguyên Duệ vốn nên dốc hết toàn lực chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng nhớ đến cảnh tượng hoang đường nực cười được khắc trên đá tam sinh, khiến cô ấy không thể hạ quyết tâm.

Cảnh tượng đó tuy rằng chỉ là mơ mộng hão huyền, nhưng đó lại là khao khát thầm kín được giấu sâu trong lòng cô ấy.

Huống chi, cuộc chiến của Côn Lôn đã sớm định sẵn kết quả, cho dù Mộ Dung Nguyên Duệ có thể giữ vững trạng thái tốt nhất để ra trận, thì cũng chỉ đủ sức kéo dài cuộc chiến thêm một chút thôi, đến cuối cùng kẻ thất bại vẫn là Tiên đạo.

Cuối cùng, Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ đành mang theo tâm trạng lo lắng bất an, đi chiến đấu với Lữ Thuần Dương.

Trận chiến này quả thật rất tàn khốc, chính là bi kịch của Tiên đạo.

Cờ chiêu hồn bên trong huyền quan của Mộ Dung Nguyên Duệ liên tục thu nhận vô số ý chí anh linh của đệ tử Tiên đạo, bằng lòng vì Côn Lôn Tuyết, không làm mất mặt tiên nhân.

Không chỉ đệ tử Ma đạo mới có thể vạn kiếp thiên hồng, đệ tử Tiên đạo cũng vậy.

Cái chết của họ, có thể nói đều do một tay Mộ Dung Nguyên Duệ gây ra.

Nếu như Mộ Dung Nguyên Duệ không trù tính trận chiến này, không đem Tiên đạo Côn Lôn đi đổi lấy phủ Thần Tiêu Ngọc của Đấu Mẫu Nguyên Quân, thì bọn sẽ không phải hy sinh nhiều người như vậy.

Nhưng mà, nếu như không có sự hy sinh anh dũng của bọn họ, người thua vẫn sẽ là Tiên đạo.

Vì thế, ngay từ đầu Mộ Dung Nguyên Duệ đã muốn cùng sống cùng chết với bọn họ, chỉ như vậy mới ngẩn cao đầu sống không thẹn với lòng.

Nhưng mà ngay lúc sắp phải đối diện với cái chết, tâm cảnh kiên định của Mộ Dung Nguyên Duệ bỗng nhiên gặp trở ngại, bởi vì cô ấy không thể bình tĩnh điềm nhiên chấp nhận cái chết.

Mộ Dung Nguyên Duệ có thể chiến thắng sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết, nhưng lại không vượt qua được bản năng của một người làm mẹ.

Đáng tiếc, từ lúc cô ấy giao cờ chiêu hồn Tiên đạo cho Cửu Thiên Đãng Ma tổ sư, thì chính cô ấy cũng đã chặn hết mọi đường lui của mình rồi, cô ấy đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Lữ Thuần Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào Mộ Dung Nguyên Duệ, mọi biến hóa trên gương mặt của cô ấy đều không thể thoát khỏi cảm ứng của ông ta.

“Xem ra Mộ Dung tổ sư, không hề mạnh mẽ kiên cường như trong tưởng tượng của ta.” Lữ Thuần Dương lạnh nhạt chế nhạo.

“Ồ, vậy sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh đáp lại, nói xong mới phát hiện ra không biết từ khi nào nước mắt đã lan dài trên khóe mi.

Bình Luận (0)
Comment