Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1110 - Chương 1110: Kiêm Hà Xuất Thủ (2)

Chương 1110: Kiêm Hà Xuất Thủ (2) Chương 1110: Kiêm Hà Xuất Thủ (2)

Cô ấy dùng tay ngạt đi nước mắt, Mộ Dung Nguyên Duệ tiếp tục thi triển kiếm pháp Tử Kim.

Thần niệm đã hao mòn, sức sống đã cạn kiệt.

Hiện giờ sức mạnh chiến đấu cô ấy còn kém xa một binh sĩ bình thường.

Nhưng mà, chỉ cần còn một hơi thở, thì cô ấy vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Kiếm là vũ khí để giết người, phụ trách khống chế trời đất, cũng là thứ vô tình đáng sợ nhất thế gian.

Trong trận chiến này phía Nhân đạo đã tổn thất rất nhiều binh sĩ, số lượng đệ tử Nhân đạo chết ở Thiên Đình Tây Thiên Lôi vực càng nhiều hơn. Mà đây chính là tác phẩm do chính cô gái trông có vẻ mềm yếu, mỏng manh nhưng ra tay vô cùng dứt khoát đang đứng trước mặt ông ta.

Lữ Thuần Dương vốn đã sớm ghi thù mối hận cướp đi nền móng thiên đình, nay càng không muốn nương tay tha cho Mộ Dung Nguyên Duệ.

Xoay người quay lưng về hướng Mộ Dung Nguyên Duệ, nói: “Cung tiễn Mộ Dung tổ sư.”

Lời này vừa dứt, Ngũ Nhạc đại đế bèn liếc một cái, Đông Nhạc đại đế Thái Sơn Quân bước ra.

Có những người cho dù là kẻ địch, cũng là người đáng được tôn trọng/

Mộ Dung Nguyên Duệ đã không còn sức phản kháng, vì thế Thái Sơn Quân quyết định đích thân tiễn cô ấy đi một đoạn.

Thái Sơn Quân là thần minh cai quản thiện ác sự sống và cái chết của nhân gian trong đạo tàng Nhân đạo, để ông ta đến kết thúc sinh mạng của Mộ Dung Nguyên cũng là lựa chọn thích hợp nhất rồi.

Đông Nhạc đại đế vừa rút kiếm ra, Mộ Dung Nguyên Duệ đã ngay lập tức nghênh chiến.

Thế nhưng cô ấy sớm đã sức cùng lực kiết, nên bị Đông Nhạc đại đế hất văng ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc ngã xuống đất, cô ấy cố gắng ngồi dậy muốn sử dụng kiếm pháp Tử Kim, nhưng đã không còn chút hơi sức nào nữa, bèn quay đầu nhìn về phía Quy Khư, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.

Dù tình yêu hay thù hận có sâu đậm đến mấy, đến chết cũng đã kết thúc rồi.

Chính lúc Đông Nhạc đại đế chuẩn bị rút kiếm kết thúc sinh mạng của Mộ Dung Nguyên Duệ, bất thình lình cảm thấy sau lưng phát run.

Quay đầu nhìn về phía xa xăm, liền nhìn thấy trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen.

Lữ Thuần Dương đã sớm nhận ra, mây đen vừa tụ lại, ông ta đã bắt đầu ngưng tụ kiếm ý.

Đợi đám mây bao trùm điện Chiến Thần, Lữ Thuần Dương ngay lập tức chém xuống một kiếm.

Thần kiếm phiêu diêu, không gian tĩnh mịch bỗng nhiên nổ vang sấm chớp đùng đùng.

Kiếm khí bùng nổ, mây đen hóa thành ma khí dày đặc.

Ma khí hừng hực, cuộn trào như thủy triều, sau đó hóa thành huyễn ảnh vạn ma.

Giữa đám huyễn ảnh vạn ma có một người phụ nữ mặc áo màu đen, thân hình quyến rũ yêu kiều, chính là chủ nhân Huyễn Ma Kiêm Hà.

Thực ra Kiêm Hà đã đến đây từ sớm, vẫn luôn ẩn trốn trong hư không.

Mộ Dung Nguyên Duệ chính là một trong hai người được chọn để trở thành Thái Cổ Thần Vương, cô ấy tất nhiên sẽ không trơ mắt đứng nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ chết đi.

Về việc chần chừ không chịu ra tay, vì cô ấy đang đợi Mộ Dung Nguyên Duệ kết thúc sứ mệnh Tiên Đạo Tổ Sư.

Nếu không, cho dù cô ấy ra tay cứu sống Mộ Dung Nguyên Duệ, cũng khó thuyết phục cô ấy trở về Thái Cổ Thần Giới.

Thật ra, ngay lúc tâm trí của Mộ Dung Nguyên Duệ sụp đổ, rơi nước mắt hướng mắt về Quy Khư, Kiêm Hà đã muốn ra tay rồi.

Cô ấy nhìn ra trên mặt Mộ Dung Nguyên Duệ đã để lộ vẻ luyến tiếc mạng sống, nhìn thấy tình cảm chân thật nhất vốn được giấu kỹ trong đáy lòng của Mộ Dung Nguyên Duệ.

Thật ra, Kiêm Hà vẫn chưa hiểu hết nỗi lòng của Mộ Dung Nguyên Duệ.

Cô ấy không biết Mộ Dung Nguyên Duệ trở nên yếu đuối như vậy, không phải vì bản thân đang cận kề cái chết, mà vì tấm lòng của người mẹ.

Mộ Dung Nguyên Duệ có thể vì Tiên đạo lên núi đao xuống biển lửa, tình yêu hoàn toàn không đủ sức lay động ý chí của cô ấy.

Đệ tử Tiên đạo tự nguyện không làm đọa tiên*, thì người gánh trên vai Tiên Đạo Tổ Sư như cô ấy, làm sao có mặt mũi vướng vào tình yêu nam nữ sa lầy vào hồng trần cơ chứ.

*đọa tiên chỉ tiên phạm tội bị giáng xuống trần gian.

“Lữ Thuần Dương, nếu ông giết chết Mộ Dung, ta thề sẽ dùng sức mạnh vạn ma tiêu diệt trăm vạn đại quan của ông đấy!” Kiêm Hà đứng ở trên cao hét lớn.

Kiêm Hà là chủ nhân Huyễn Ma, lại là thống soái cấp cao nhất của Thái Cổ Ma Giới.

Ma cách Vô Hà phối hợp cùng mười ba huyễn ảnh kính tượng, cho dù Lữ Thuần Dương đã sớm luyện thành tiên thiên kiếm thể, thì Kiêm Hà cũng tự tin có thể dùng trận pháp mười ba thần sát huyễn ma để so tài với ông ta.

Chuyến đi đến nhân gian lần này, Kiêm Hà đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh vạn ma trong điện Vạn Ma vào huyền quan.

Tuy đại quân Nhân đạo có số lượng đông đảo, nhưng sau khi trải qua trận chiến với Tiên đạo, bọn họ bây giờ đã sức cùng lực kiệt rồi.

Ma sinh ra nhờ tâm tính, huyễn ma giỏi nhất khống chết lòng người, ngày trước Kiêm Hà dẫn dắt tộc Huyễn Ma quật khởi cũng nhờ vào chính thủ đoạn cao thâm này, đã thành công tập kết được hơn trặm vạn quân đoàn tù binh.

Nếu thật sự khai chiến, Kiêm Hà tuy không chắc có thể đánh bại Nhân đạo, nhưng nói muốn tiêu diệt trăm vạn đại quân Nhân đạo quả thật không phải là lời nói ngông cuồng.

Vì vậy, lúc Kiêm Hà cất giọng muốn tiêu diệt đại quân Nhân đạo, thì Lữ Thuần Dương cũng không tiếp tục rút kiếm nữa.

Quan trọng hơn là, lúc này Lữ Thuần Dương nghĩ rằng Kiêm Hà đến đây nhằm mục đích đại diện cho lập trường của Ma đạo.

Người của Ma đạo đều là mấy kẻ điên, giả sự nếu họ dám làm trái pháp tắc Thiên đạo nhúng tay can thiệp vào trận chiến Nhân Tiên, thì Nhân đạo chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.

“Ma đạo muốn nhúng tay vào cuộc chiến Nhân Tiên sao?” Lữ Thuần Dương lạnh lùng nói.

“Ông nói sai rồi, mục đích ta tới đây hôm nay không hề liên quan đến Ma đạo, mà là nhân danh thống soái cấp cao nhất của Thái Cổ Ma Giới, đến triệu hồi Thái Cổ Thần Vương tương lai quay trở về Thái Cổ Thần Dương, hợp sức binh lực Thái Cổ Tam Giới cùng nhau chiến đấu với Thiên đạo!”

“Mộ Dung Nguyên Duệ không có tư cách trở thành Thái Cổ Thần Vương.” Nghe Kiêm Hà nói chuyện cô ấy làm không liên quan đến Ma đạo, Lữ Thuần Dương bèn bắt đầu ngưng tụ sát khí.

“Có tư cách hay không cũng không do ông quyết định, nếu như hôm nay ta đã ra tay rồi, thì tuyệt đối không cho phép cô ấy chết trong tay Nhân đạo.”

“Nếu đã như vậy, thì chiến đấu đi. Chỉ cần cô có thể đánh bại được ta, ta liền cho phép cô dẫn Mộ Dung Nguyên Duệ rời khỏi đây.”

Nói xong, Lữ Thuần Dương phóng lên không trung, đứng đối diện với Kiêm Hà.

Bình Luận (0)
Comment