Tuyệt thế kiếm khách, dù tay cầm cành cây nhánh cỏ cũng có thể làm thành kiếm.
Lữ Thuần Dương sinh ra vì kiếm và đã luyện thành kiếm thể, sau khi mở mang ra lĩnh vực thần kiếm, ông ta đã thật sự làm được điều này.
Trình độ kiếm đạo của ông ấy còn cao thâm hơn cả tôi, tôi dựa vào cơ duyên hợp nhất Thái Cổ Tam Kiếm, mà Lữ Thuần Dương thì lại lĩnh ngộ từ căn cơ của kiếm.
Thần kiếm chỉ là cách thức để ông ta thể hiện trình độ kiếm đạo, còn lĩnh ngộ căn cơ của kiếm mới là nguồn gốc sức mạnh chiến đấu của ông ta.
Thuần Dương rút kiếm, khí tức canh kim trong trời đất đều sản sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Côn Lôn tuyết rơi dày đặc, sau khi bị kiếm ý nhuốm màu đỏ thẫm, càng khiến xung quanh thêm âm u đáng sợ.
Núi băng và cột băng sau khi cảm nhận được kiếm khí của Lữ Thuần Dương, bỗng nhiên như có sự sống, lần lượt từng miếng phóng lên cao.
Từ đám mây, đến bông tuyết, đến cột băng.
Gió bắc thổi vù vù, khí tức của kiếm còn hòa lẫn vào trong gió.
Pháp kiếm trong tay đệ tử Nhân đạo không ngừng phát ra âm thanh run rẩy, một kiếm vừa xuất chiêu, đã chấn động hàng vạn kiếm.
Không hổ danh là kiếm thần giữa lòng người, thần kiếm trong các loại kiếm.
Sắc mặt Kiêm Hà nghiêm nghị, tiếp tục hấp thụ sức mạnh vạn ma bên trong huyền quan, cô ấy lo lắng huyễn tượng vạn ma bị kiếm khí tổn hại.
Sau khi đánh nhau một trận với Chiến Tranh lãnh chủ, sức mạnh chiến đấu Kiêm Hà đã có tiến bộ rõ rệt. Bổn tôn đã sớm vượt qua cảnh giới chí cường đạo tổ, bổn tôn phối hợp với mười ba kính tượng huyễn ảnh, thực lực đã đứng vững ở cảnh giới đỉnh phong Thái Cổ Ma Giới, là vị vua không ngai của Thái Cổ Ma Giới.
Lữ Thuần Dương gia tăng kiếm khí, Kiêm Hà cũng bắt đầu triệu hồi huyễn ảny kính tượng.
Thoáng chốc, giữa không trung đã xuất hiện thêm mười ba Kiêm Hà giống nhau như đúc, lập đội hình dàn trận mười ba thần sát huyễn ma.
Bổn tôn Kiêm Hà đứng ở trung tâm trận hình, ma ảnh cao chín thước ảo diệu chốc chốc lại thay đổi, cho dù kiếm tâm của Lữ Thuần Dương có lợi hại cỡ nào cũng không thể khóa chặt hơi thở của cô ấy.
Kiếm khí không nhập ngũ hành, ma khí cũng vậy.
Đây là một cuộc chiến cân tài cân sức, cũng là một trong những cuộc quyết đấu kịch tính nhất.
Trong trận đấu giữa Nữ Đế và Nữ Oa, Nữ Đế đã sử dụng sức mạnh lục đạo luân hồi, còn Nữ Oa sử dụng thánh kiếm Yêu tộc La Hầu.
Nguồn sức mạnh mà Lữ Thuần Dương và Kiêm Hà sử dụng tuy không bằng Nữ Đế và Nữ Oa, nhưng trận đấu giữa họ cũng gay cấn không kém gì hai người kia.
“Mãn Đường Hoa Túy Tam Ngàn Khách!”
Trong phạm vi lĩnh vực thần kiếm, Lữ Thuần Dương hô lớn.
Nếu đã đạt đến trình độ dùng cành cây nhánh cỏ làm kiếm, thì kiếm khí bên trong lĩnh vực thần kiếm cũng có thể hóa ra vạn vật.
Lữ Thuần Dương vừa đọc ra câu sấm ngữ, hàng ngàn đóa kiếm lan đã mọc đầy giữa không trung.
Kiếm, quân chủ của vạn binh.
Hoa, quân tử trong các loài hoa.
Đóa kiếm lan thanh lịch tao nhã, mê hoặc lòng người, dường như tất cả sát khí đều đã tan biến.
Nhưng mà Kiêm Hà biết, sát khí không hề biến mất, ngược lại nó đã nồng nặc đến mức xuất hiện ra biến hóa kỳ lạ.
Càng hào nhoáng càng khó hình dung.
Sát khí đã nồng nặc đến cực điểm, sẽ gây ra ảo giác bình yên tĩnh lặng cho người khác.
Càng tĩnh lặng, càng nguy hiểm.
Kiêm Hà điên cuồng xoay chuyển trận pháp huyễn ma mười ba thần sát, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với sát khí tiềm tàng đằng sau cơn gió của Lữ Thuần Dương.
Trận pháp huyễn ma mười ba thần sát tuy rằng có sức phòng thủ kiên cố, nhưng mà, lĩnh vực thần kiếm của Lữ Thuần Dương biến hóa khôn lường,
Kiếm hoa lơ lửng giữa không trung, không chỉ có cánh hoa, còn có nụ hoa.
Tiếp đó Lữ Thuần Dương tiếp tục gia tăng kiếm khí, tất cả kiếm lan bắt đầu nở rộ.
Đóa kiếm lan hoa lệ lộng lẫy, đẹp động lòng người.
Mãn đường hoa túy tam ngàn khách, khiến không biết bao nhiêu đệ tử Nhân đạo mê mẩn ngước lên ngắm nhìn dị tượng trên bầu trời.
Thậm chí có người còn bất giác giật giật cánh mũi ngửi, muốn thưởng thức mùi thơm ngào ngạt.
Vào khoảng khắc mọi người đều đắm chìm vào vẻ đẹp rực rỡ của rừng hoa kiếm lan, hơi thở của Lữ Thuần Dương bỗng nhiên thay đổi.
“Nhất Kiếm Sương Hàn Thập Tứ Châu!”
Kiếm lan hóa thành bông tuyết, hơi lạnh bao trùm cả đất trời, cứ ngỡ vạn vật đã bị đóng băng.
Trận pháp huyễn ma mười ba thần sát tức tốc bị đẩy vào trạng thái bị động, mười ba huyễn cảnh giống như bị đóng băng ngay tại chỗ
Mà bổn tôn của cô ấy vừa xuất hiện trong hư ảo, đã bị Lữ Thuần Dương khóa chặt hành động.
“Giết.”
Chữ giết vừa hô lên, Lữ Thuần Dương đã đâm thẳng một kiếm về phía bổn tôn Kiêm Hà.
Thần kiếm phiêu diệt, kiếm khí trực tiếp nổ tung ngay tron cơ thể Kiêm Hà.
Bổn tôn nát vụn, hóa thành lốc xoáy ma khí.
Điều này thật quá sức tưởng tượng, Lữ Thuần Dương chỉ dùng một kiếm đã chém đứt ma thể của chủ nhân Huyễn Ma.
Thế nhưng sắc mặt Lữ Thuần Dương vẫn không có hề giãn ra, ngược lại càng nghiêm túc sa sầm hơn.
Sau khi ma thể của Kiêm Hà vỡ nát, ma khí bị mười ba huyễn ảnh kính tượng hấp thụ, tiếp tục quá trình hồi phục, trận pháp huyễn ma mười ba thần sát lại bắt đầu xoay chuyển.
Cô ấy không có ngưng tụ ma thể mới, mà trực tiếp dùng thần hồn điều khiển trận pháp. Thần hồn và thần niệm liên kết với nhau, trận pháp huyễn ma mười ba thần sát biến đổi khôn lường, uy lực gia tăng đột ngột.
Sau đó chỉ thấy, giữa trận pháp huyễn ma mười ba thần sát bỗng nhiên bùng cháy ngọn lửa ma khí màu đen.