A Lê nhận kiếm Thuần Quân từ tay Phong Chủ, đặt lên cây cung Thượng Cổ Cốt.
Sắc mặt nghiêm nghị, mắt hướng về hư không xa xôi.
Dường như cô bé có thể nhìn xuyên qua ngân hà, tiến thẳng đến chỗ Thái Cổ Thần Giới.
Dây cung kéo căng lên, ánh trăng trên bầu trời tản ra, tập trung hết trên người A Lê.
Làm cô bé càng trở nên thần thánh uy nghiêm.
A Lê khởi động sức mạnh lĩnh vực ánh trăng, dồn hết toàn bộ ánh sáng lên thân kiếm Thuần Quân.
Trên kiếm thể Thuần Quân, gió thổi vi vu hòa quyện cùng ánh sáng rực rỡ.
Cho dù kiếm khí của tôi có lợi hại đến đâu, cũng không thể giúp Côn Lôn Tuyết có được độ sắc bén thần kỳ như vậy. Bởi vì Côn Lôn Tuyết chung quy vẫn là vật chết, mà Thuần Quân lại là linh thể, cô ấy có thể hấp thụ cùng lúc hai thần tính, sau đó chuyển hóa thành năng lượng cho mình sử dụng.
Cung của A Lê sáng rực như vầng trăng tròn, đợi khi sức mạnh ánh trăng cuối cùng được Thuần Quân hấp thụ xong, A Lê mới hít một hơi, rồi hét lớn: “Thần Phong Vạn Lí Tiễn Trường Kiến, Hạo Nguyệt Vi Ban Phó Tinh Hà!”
Nói xong, dây cung căng lên, cả ngọn núi Bất Chu đều rung lắc dữ dội.
Kiếm Thuần Quân sáng rực chiếu rọi không gian xung quanh, trực tiếp bay thẳng lên bầu trời.
Tốc độ nhanh như chớp, vượt xa tầm mắt của con người, đến thần minh cũng không bắt kịp.
Nhân đạo, Hàm Cốc Quan.
Đạo Đức thiên tôn nhìn về ánh sáng vừa vụt tắt trên nền trời, nhẹ nhàng thở dài một câu.
“Tạ Lưu Vân, kiếm vừa rồi con đã thấy rồi chứ?” Đạo Đức thiên tôn hỏi.
“Kiếm Thuần Quân xuất phát từ Quy Khư, có năng lực xuyên qua ngân hà.” Tạ Lưu Vân nói.
“Có thể suy đoán được đích đến của kiếm không?” Đạo Đức thiên tôn lại hỏi.
“Để con thử xem.”
Nói xong, Tạ Lưu Vân bắt đầu thi triển kiếm Lục Nhậm m Dương để suy đoán huyền cơ.
Qua hồi lâu, Tạ Lưu Vân thu kiếm về.
“Đạo Tổ, điểm đến cuối cùng của kiếm là Thái Cổ Thần Giới.” Tạ Lưu Vân nói.
“Có bao nhiêu cơ hội có thể thành công đến được Thái Cổ Thần Giới?” Đạo Đức thiên tôn hỏi.
“Năm phần.”
“Năm phần này đối với người của Ma đạo đã quá nhiều rồi. Ta đã đem tương lai của Nhân đạo toàn bộ phó thác lên một mình Thuần Dương, vốn tưởng rằng lần này nó quay về Thái Cổ Thần Giới có thể thuận lợi trở thành Thái Cổ Thần Vương, thật không ngờ Ma đạo còn có chiêu này.” Đạo Đức thiên tôn nói.
“Đạo Tổ, ngay khi Thuần Quân thành công đến được Thái Cổ Thần Giới, có cô ấy bên cạnh trợ giúp, Thuần Dương sư huynh sẽ không đấu lại Mộ Dung.” Tạ Lưu Vân lo lắng nói.
“Ở Nhân đạo không có ai đủ sức vượt qua ngân hà để bay đến chỗ Thái Cổ Thần Giới, chúng ta không giúp được Thuần Dương. Nhưng mà, có lẽ không cần quá lo lắng đâu, nếu như ta đoán không nhầm, chắc chắc sẽ có người ra tay thay chúng ta đó.”
Vùng đất Cửu U, thần điện U Minh.
Ánh kiếm rực rỡ của Thuần Quân, cũng đã bị Nữ Đế phát hiện ra.
“Nữ Đế bệ hạ, kiếm Thuần Quân có thể vượt qua ngân hà để bay đến chỗ Thái Cổ Thần Giới sao?” Mạnh Bà thiên tôn hỏi.
“Có thể.”
“Theo suy đoán của ta, cùng lắm chỉ có năm phần cơ hội thành công thôi.”
“Cuộc chiến tranh giành Thái Cổ Thần Vương rất quan trọng với Thiên đạo, cũng rất cần thiết với vận mệnh. Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan là đứa con của vận mệnh, có sự trợ giúp âm thầm của sức mạnh vận mệnh, việc Thuần Quân xuyên qua ngân hà tất nhiên sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”
“Nói như vậy, Mộ Dung Nguyên Duệ nhất đính sẽ thuận lợi đăng cơ thành Thái Cổ Thần Vương và thống nhất Thái Cổ Thần Giới sao?”
“Chưa chắc đâu.”
“Bởi vì có người chắc chắn sẽ ra tay can thiệp.”
“Ai cơ?” Mạnh Bà thiên tôn hỏi
“Nữ Oa.”
“Thái Cổ Thần Giới xa xôi mịt mù, cho dù Nữ Oa muốn can thiệp, e rằng không thể đến kịp trong thời gian ngắn như vậy được.” Mạnh Bà thiên tôn hỏi.
“Bổn tôn của bà ta thì không thể rồi, cần phải hiến tế thanh kiếm La Hầu là được rồi.”
“Nữ Đế bệ hạ, kiếm La Hầu có huyền cơ đặc biệt gì sao?”
“Tại trận chiến ở vực Trả Hồn lần trước, ta đã nhìn ra vấn đề rồi, La Hầu không chỉ là thánh kiếm của Yêu tộc.”
“Lẽ nào La Hầu cũng là kiếm linh?” Mạnh Bà thiên tôn kinh ngạc thốt lên.
“Không, La Hầu là kiếm ma. Kiếm ma và kiếm linh không thể đứng dưới một bầu trời, cả hai bắt buộc phải có một trận quyết chiến.”
Đạo Đức thiên tôn có thể đoán ra được chuyện này, thì Nữ Đế cũng nhìn thấu được vấn đề.
“Có cần thông báo tin tức này cho Ma đạo không ạ?” Mạnh Bà thiên tôn hỏi.
“Không cần đâu, nói với họ cũng vô dụng thôi, ngược lại còn phá hỏng tâm cảnh của Tạ Lan, làm lỡ chuyện tu luyện của cậu ấy.”
Sau khi Thuần Quân rời đi, tôi lại tập trung vào chuyện tu luyện kiếm đạo.
Chúng tôi không thể cảm nhận được cuộc chiến bên ngoài ngân hà, liệu Thuần Quân có thành công vượt qua ngân hà để bay đến chỗ Thái Cổ Thần Giới hay không, chúng tôi cũng không biết được kết quả chính xác là gì.
Những việc tôi có thể làm bây giờ, là nâng cao trình độ kiếm thuật của mình.
Kiếm chính là vũ khí sát thương mạnh nhất, tính chất của kiếm đã vô cùng tàn nhẫn rồi.
Men theo trình độ kiếm thuật ngày càng được cải thiện của tôi, tôi phát hiện tâm cảnh của mình cũng có thay đổi rõ rệt.
Con người tôi càng lúc càng trở nên lạnh lùng, cảm xúc cũng ngày một bình thản hơn.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy những chuyện xung quanh chẳng đáng để quan tâm nữa.
Tôi không còn cùng Tuyết Dương đến đỉnh núi Bất Chu hóng gió, cũng không tiếp tục ngự kiếm đi tuần tra Quy Khư. Tôi không còn quan tâm đến tình cảm, cũng không nhìn lên bầu trời sao trông ngóng Thùy Họa, Kiêm Hà, và Mộ Dung.
Rõ ràng tôi có tim Thất Khiếu Linh Lung, nhưng cả người còn trở nên lạnh lẽo hơn lúc không có trái tim nhiều.
Bản thân tôi cũng hiểu mình đã xảy ra vấn đề lớn rồi, nhưng tôi không muốn đối diện với vấn đề này, chỉ xem đây là cái giá tất yếu phải trả khi tu luyện kiếm đạo.
Khương Tuyết Dương lo lắng cho tôi, tôi biết cô ấy có lời muốn nói với tôi, muốn bầu bạn bên tôi, nhưng tôi lại không chịu cho cô ấy cơ hội.
Mãi đến một ngày, Khương Tuyết Dương nhờ Nữ Đế đến Quy Khư gặp tôi.
Khi gặp nhau, Nữ Đế liếc một cái đã nhìn ra vấn đề của tôi, nhưng cô ấy cũng chẳng hề ngăn cản, mà mời tôi cùng cô ấy đi đến nhân gian một chuyến.
Tôi thẳng thừng từ chối, bởi vì tôi chỉ muốn bế quan lĩnh ngộ kiếm, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì khác trên đời.
Bị tôi từ chối, Nữ Đế cũng không lấy làm lạ, chỉ mỉm cười nói: “Tạ Lan, tôi muốn dẫn cậu đế truy tìm dấu vết mà Ma Đạo Tổ Sư ngày trước lưu lại, bao gồm cả xuất thân lai lịch của ông ấy.”
“Đạo Tổ không có tên tuổi, một người không có tên tuổi, thì làm sao cô biết ông ấy sinh ra ở đâu?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Việc này cậu không cần quan tâm, chỉ cần cậu chịu đi cùng tôi đến nhân gian, tôi sẽ đem chuyện của ông ấy nói hết cho cậu nghe.”
“Được.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.
Tôi cứ ngỡ mình đã không còn quan tâm đến thứ khác, một lòng chỉ có kiếm đạo.
Nhưng khi Nữ Đế lấy bí mật thân thế của Ma Đạo Tổ Sư ra làm mồi nhử, tôi vẫn đồng ý đi cùng cô ấy.