Chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giống loài. Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Không có ai tò mò về thân thế của Ma Đạo Tổ Sư, bóng lưng của người bước chân vào hư không vô định trong quan tài trấn hồn kia, đã trở thành mục tiêu theo đuổi của cả đời tôi.
Người đàn ông tài ba kiệt xuất nhất tam giới, người đàn ông khiến Thiên đạo cũng phải dè chừng.
Cho dù sau này tôi biết tôi và ông ấy có cùng một cái mạng, cũng trở thành cùng một loại người, vẫn không ngăn được sự tò mò và sùng bái đối với ông ấy.
Có một số người, xứng đáng để mình dùng cả đời để ngưỡng mộ.
Lúc biết tôi muốn cùng Nữ Đế đi tìm kiếm những dấu vết còn sót lại của Ma Đạo Tổ Sư, gương mặt của Khương Tuyết Dương bỗng nhiên lộ ra vẻ háo hức tò mò hiếm thấy.
Cô ấy có ký ức của Tham Lang hộ pháp thiên tôn, cũng muốn biết thêm nhiều chuyện liên quan đến Ma Đạo Tổ Sư. Muốn tìm hiểu nguyên nhân khiến Tham Lang thiên tôn lại ngưỡng mộ ông ấy như vậy, đến mức yêu cũng không dám bày tỏ.
Thế nhưng dù thắc mắc trong lòng cô ấy có nhiều đến mấy, cũng vẫn từ chối lời mời của Nữ Đế, không đi cùng chúng tôi.
Bởi vì Quy Khư có thể không có tôi, không có Thùy Họa, nhưng tuyệt nhiên không thể thiếu Khương Tuyết Dương, giống như đảo Kim Ngao ba ngàn năm trước không thể thiếu Tham Lang hộ pháp thiên tôn.
“Ông ấy là người như thế nào?” Lúc đưa tiễn, Khương Tuyết Dương cất lời hỏi Nữ Đế.
“Cô chỉ có thể nói với cô, cho dù Tham Lang hộ pháp thiên tôn sống thêm một đời nữa, cũng sẽ không bày tỏ nỗi lòng giấu kín với ông ấy đâu.” Nữ Đế mỉm cười nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì Tham Lang rất thông minh, cô ấy biết ngay khi cô ấy động phòng phàm với Ma Đạo Tổ Sư, sẽ không thể làm tướng bày mưu tính kế cho Ma đạo nữa, cũng như cô đó.”
Bị Nữ Đế nói trúng tim đen, gò má Khương Tuyết Dương đỏ ửng vội quay lưng tránh né.
Tuy rằng tôi sớm biết Khương Tuyết Dương vẫn luôn lấy số mệnh cô quả làm cái cớ, nhưng cũng hiểu rõ, lý do thực sự của cô ấy.
Tình yêu sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, khiến người ta cuồng si và mê muội.
Năm đó Ma Đạo Tổ Sư tử trận ở vực Trả Hồn, Phá Quân hộ pháp thiên tôn đã vì ông ấy xách đao xuống m Ti, đây mới là tiền đề dẫn đến sự thất bại thảm hại của Ma đạo.
Giả sử Phá Quân hộ pháp thiên tôn có thể bình tĩnh tự mình kiềm chế bản thân như Tham Lang hộ pháp thiên tôn, thì cuộc chiến phong thần không biết sẽ kéo dài đến bao năm mới kết thúc nữa, với lại kết cục cuối cùng cũng chưa chắc là Ma đạo thua thảm bại.
Tất cả đều do mệnh cách gây ra, mệnh cách Phá Quân dám yêu dám hận, có thể vì tình yêu bất chấp mọi thứ. Mà mệnh cách Tham Lang thông minh xảo trá, tính kế hết mọi thứ, cuối cùng đến cả tình cảm của mình cũng đánh lừa.
“Thật ra cô không cần làm vậy, cô không phải Tham Lang trước kia, và Tạ Lan cũng không phải ông ấy năm xưa đâu.” Nữ Đế nói.
Tham Lang năm đó vì ngưỡng mộ, mới nảy sinh tình cảm với Ma Đạo Tổ Sư.
Khương Tuyết Dương từng là sư phụ tôi, cô ấy chưa từng ngưỡng mộ tôi, tình cảm cô ấy dành cho tôi đều là quý trọng như trân bảo.
Bị Nữ Đế đoán trúng tâm sự giấu kín trong lòng, Khương Tuyết Dương im lặng hồi lâu, rồi nói: “Tuy rằng động cơ không giống nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như vậy thôi, tha thứ cho tôi không thể dốc lòng với cả hai được.”
Đây chính là thái độ tình cảm của Tuyết Dương, nhìn có vẻ quyết đoán, nhưng càng khiến lòng tôi cảm thấy nặng nề hơn.
Bởi vì cô ấy yêu Ma đạo, cũng như yêu tôi.
May thay, cô ấy thấu hiểu tấm lòng của tôi, và tôi cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.
Rời khỏi Quy Khư, tôi về Nữ Đế lướt trên mặt biển bay về phương xa.
Gió biển thổi vi vu khiến tinh thần sảng khoái thoải mái, cũng đã đánh thức tình cảm đã bị chôn vùi do tu luyện kiếm đạo.
Kiếm tuy vĩ đại, nhưng thứ tuyệt vời nhất trên thế gian này vẫn là tình cảm. Cả đời Lữ Thuần Dương đều trầm mê việc tu luyện kiếm, dĩ nhiên là do ông ta sinh ra vì kiếm, mà nguyên nhân chủ yếu cũng do cả đời ông ta không tìm thấy người xứng đáng để yêu.
Thiên đạo vô tình, chúng sinh có tình.
Lỡ như mọi người đều lạnh lẽo như kiếm, thì thế gian này có gì xứng để lưu luyến không nguôi nữa đây?
Chúng tôi sợ hãi cái chết, không phải do cái chết nó đáng sợ, mà do cái chết sẽ chặt đứt hết mọi tình cảm của chúng tôi.
Giả sử cuộc đời của bạn đã định sẵn là cô độc, mục đích sống chỉ để sống tiếp, vậy thì sống càng lâu, sẽ càng mệt mỏi và thống khổ.
Sống đến cuối cùng, chỉ còn lại cầu mong Tử Thần ban cho mình cái chết để giải thoát khỏi thống khổ.
Có tình cảm, cũng sẽ có điều mong nhớ, tôi hỏi thăm Nữ Đế chuyện của Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Xem ra, cậu đã biết nút thắt màu đỏ kia có nghĩa là gì rồi.” Nữ Đế cười nói.
“Cảm ơn Nữ Đế.”
“Không cần cảm ơn ta, mối nhân duyên giữa cậu và cô ấy sớm đã vượt qua sự khống chế của Cô. Chỉ là Cô không ngờ màn hoang đường đó lại tạo ra kết quả chân thật đến vậy.”
“Nữ Đế bệ hạ, cuộc chiến tranh giành ngôi vị giữa Mộ Dung Nguyên Duệ và Lữ Thuần Dương thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Chưa rõ thắng thua ra sao, không thể suy đoán được.” Nữ Đế nói.
“Thuần Quân đã đi đến Thái Cổ Thần Giới, có cô ấy ở bên cạnh giúp đỡ, lẽ nào vẫn không thể xác định được kết quả chung cuộc hay sao?”
“Cô tất nhiên biết Thuần Quân nay đã trở nên vô cùng lợi hại, nhưng chỉ dựa vào cô ấy vẫn chưa đủ sức xử lý cuộc chiến Thái Cổ Thần Giới. Ngược lại, chuyến đi lần này Thuần Quân lành ít dữ nhiều.”