Núi Cửu Nghi tại huyện Ninh Viễn Hồ Nam, từ xưa đã nổi tiếng với phong cảnh nên thơ hữu tình.
Đỉnh núi cao chót vót, hùng vĩ tráng lệ, hang động dày đặc, nước trong chảy siết, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, nổi tiếng với danh xưng núi Cửu Nghi muôn dặm non sông.
Giờ đây nhân gian đã được hưởng thụ những ngày tháng yên bình, trên núi Cửu Nghi cũng có khách du lịch.
Tôi và Nữ Đế đóng giả làm người bình thường, theo đoàn du lịch tham quan danh lam thắng cảnh, leo lên chín đỉnh núi, cuối cùng đã xác định được nơi Ma Đạo Tổ Sư ra dưới đỉnh Thuấn Đế.
Dưới đỉnh Thuấn Đế có một làng chài cổ tên là làng Thương Ngô, kiến trúc vẫn giữ gìn được không khí cổ kính xa xưa. Xung quanh ngôi làng đã hòa nhập theo sự thay đổi của thời gian, chỉ riêng ngôi làng này hoàn toàn lạc lõng tách biệt với thế giới.
Vừa đến cổng làng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Tôi đã cắt đứt với hồng trần, cố hương chỉ có Quy Khư. Thế nhưng ngôi làng Thương Ngô này lại khơi dậy cảm giác vô cùng thân thuộc trong tôi, giống như tôi là một kẻ lang thang cuối cùng đã về nhà sau nhiều năm xa cách vậy.
Tôi đứng sững ngay tại chỗ, thức hải trong bỗng dưng cuồn cuộn cơn sóng, nước mắt rơi lã chã. Tôi có thể khẳng định đây chính là nơi Ma Đạo Tổ Sư được sinh ra, làng Thương Ngô chính là cố hương của ông ấy.
Thấy phản ứng kịch liệt của tôi Nữ Đế tất nhiên cũng đoán được nơi này chính là quê hương của Ma Đạo Tổ Sư, hốc mắt bất giác ươm ướt.
Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, người đàn ông mình yêu sâu đậm suốt mấy ngàn năm, chưa từng biết lai lịch của ông ấy, tình sâu nghĩa nặng, đôi lúc còn còn tưởng tượng bản thân đang chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp.
Bây giờ đến quê nhà của ông ấy, đến nơi ông ấy được sinh ra, Nữ Đế đã không còn kìm nén được tình cảm chôn sâu trong lòng.
Lúc tôi và Nữ Đế còn đang đứng ngây ngốc, thì có một đám trẻ từ trong làng chạy ra. Đứa lớn nhất chắc khoảng mười hai mười ba tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba bốn tuổi. Nhìn thấy chúng tôi, đều cảm thấy tò mò.
“Mắc cười quá, lớn rồi còn khóc nhè.” Bé trai tám chín tuổi chỉ vào chúng tôi nói.
Nó vừa nói hết câu, cả đám trẻ cũng cười phá lên.
Tôi và Nữ Đế ngượng ngùng, vội vàng lau hàng nước mắt trên gò má.
Phụ nữ xinh đẹp trời sinh đều có sức hấp dẫn, đám trẻ con đa phần dồn hết sự chú ý lên người cô ấy.
Nữ Đế đi đến trước mặt đứa bé kia, quỳ xuống nhẹ nhàng hỏi: “Em tên là gì?”
“Em tên là Tạ Minh.” Đứa trẻ đó không hề rụt rè sợ hãi người lạ, dõng dạc nói.
“Em họ Tạ?” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Đây có gì kỳ lạ đâu, bố con họ Tạ, ông con họ Tạ, tổ tiên của làng Thương Ngô bọn con đều mang họ Tạ.” Tạ Minh chu môi nói.
Tôi và Nữ Đế lướt nhìn nhau, dường như không thể ngờ đến chuyện này.
Nếu như tổ tiên của làng Thương Ngô đều mang họ Tạ, vậy nếu không có chuyện gì cản trở, thì Ma Đạo Tổ Sư cũng mang họ Tạ rồi.
Với lại tôi có thể cảm nhận rõ ràng tôi và đám trẻ này có một mối liên hệ huyết thống đặc biệt, tuy mới lần đầu tiên gặp chúng, nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Càng làm tôi chắc chắn với suy đoán, Ma Đạo Tổ Sư mang họ Tạ.
Tạ là chữ tượng hình, có ghi chép rõ ràng trong chữ giáp cốt*. Tuy rằng biết mình và Ma Đạo Tổ Sư có mối quan hệ sâu xa, nhưng tôi thật không ngờ ông ấy có chung họ với mình.
(*) chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.
Đạo tổ không có tên, Ma Đạo Tổ Sư không hề lưu lại tên gọi của mình, giờ phút này biết được tên của ông ấy, tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động.
Nữ Đế trò chuyện cùng đám trẻ một lát, hỏi chúng thử xem nhà ai bằng lòng mời chúng tôi về làm khách, bọn trẻ ngay lập tức im lặng.
“Sau vậy, các em không thích chị sao?” Nữ Đế cố tình tỏ vẻ đau lòng hỏi.
“Làng Thương Ngô không tiếp khách du lịch.” Tạ Minh cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Bọn chị không phải người ngoài, anh trai này cũng họ Tạ, là người nhà của mấy đứa đó.” Nữ Đế nói.
“Vậy hai người cứ chờ ở đây đi, tụi em về hỏi trưởng làng trước đã.” Tạ Minh nói.
“Được, mất bao lâu, tụi bọn chị cũng sẽ chờ. Đúng rồi, khi em gặp trưởng làng nhớ nói với ông ấy tên của anh trai này nha.”
“Anh ấy tên là gì?” Tạ Minh hỏi.
“Tạ Lan.” Nữ Đế mỉm cười nhìn tôi một cái, rồi nói ra tên tôi.
Tạ Minh dẫn đám trẻ quay về làng, tôi và Nữ Đế tiếp tục đứng chờ ở cổng làng.
Với sức mạnh của chúng tôi, trên trời dưới đất chỗ nào cũng có thể tùy ý ghé thăm.
Nhưng mà, nơi đây là quê nhà của Ma Đạo Tổ Sư, chính là thánh địa trong lòng chúng tôi.
Tôi nghĩ như vậy, và trong lòng Nữ Đế cũng nghĩ như thế.