Trong lúc chờ đợi, tôi tò mò muốn hỏi Nữ Đế thêm một vài chuyện của Đạo Tổ.
“Nữ Đế bệ hạ, Đạo Tổ rốt cuộc là người như thế nào?”
“Chuyện này Cô nên nói thế nào đây, ông ấy trong lòng mỗi người đều là một người khác nhau.” Nữ Đế nghĩ một lát rồi nói.
Trong lòng mỗi người đều có một người như ông ấy, đối với cô bé Kiêm Hà trong huyền quan của Huyễn Ma, Đạo Tổ chính là sư phụ là người cha.
Đối với Lưu Phong thiên tôn, Đạo Tổ chính là một đạo sĩ nho nhã. Thế nên ông ấy mới đặt cho cô ấy một cái tên thanh nhã đến vậy, Lưu Phong Hồi Tuyết.
Mây mù che phủ mặt trời, sương mù như bông tuyết bay theo làn gió.
Đạo tổ trong mắt Phá Quân, hiệp nghĩa vô song, sát phạt quyết đoán, không bao giờ lùi bước. Vì lần đầu tiên bọn họ gặp nhau tại thành Thải Vân, khi sát cánh cùng nhau tử chiến với ma thú suốt bảy ngày bảy đêm.
Đạo Tổ trong mắt Tham Lang, tài ba kiệt xuất, thần cơ diệu đoán, có một không hai trên đời.
Trong mắt Yêu tộc, vong hồn, và quái thú, thì Đạo Tổ chính là đấng cứu thế của chúng. Ông ấy pháp truyền lục đạo, dạy chúng sinh cách tu hành, giúp họ thoát khỏi bể khổ.
Không có Ma Đạo Tổ Sư, sẽ không có Yêu tộc hiện nay, cũng không có vong hồn tu luyện thành chính quả. Sẽ không có Thanh Khâu Hồ, không có Bạch Vô Nhai, không có Bắc Minh Tú, không có danh hiệu học giả Hách Liên Tiêu Dao.
Ngũ Hành Tuy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên. Man Đạo Hùng Quan Chân Như Thiết, Vô Danh Cung Nội Tận Thiện Ngôn.
Nhớ đến những chiến tích huy hoàng mà Đạo Tổ để lại, tôi thở dài một hơi.
Tuy rằng trình độ kiếm đạo của tôi đã vượt xa Đạo Tổ, nhưng sức hút cá nhân và tinh thần truyền pháp lục đạo của ông ấy, thì tôi vĩnh viễn cũng không so bì được.
“Nữ Đế bệ hạ, trong mắt cô, Đạo Tổ lại là người như thế nào?” Tôi hỏi.
“Trong mắt Cô, ông ấy tất nhiên là vị chính nhân quân tử thiên hạ vô song. Gì mà Lý Bạch, Tống Ngọc, Tư Mã Tương Như, đều không thể sánh bằng!”
Khi Nữ Đế nhận xét về Đạo Tổ, hàng lông mày nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Từ trong lời của cô ấy, tôi dường như nhìn thấy người đàn ông vĩ đại cao lớn phong thái ung dung bước đi hiên ngang giữa nhân gian, dùng kiếm pháp lợi hại xuất chúng nhất thế gian khắc bài thơ nói về lịch sử huy hoàng của mình.
“Xem ra, cả đời tôi cũng không thể sánh bằng ông ấy.” Tôi thở dài cảm thán.
“Cậu không cần so sánh mình với ông ấy, bởi vì cậu không sinh ra với thời đó. Thời thế xuất anh hùng, đệ tử Ma đạo khi ấy cần một vị thủ lĩnh tài ba kiệt xuất, lãnh đạo họ giương cao khí thế đứng vững giữa trời đất.” Cửu U Nữ Đế nói.
“Vậy giờ thì sao?” Tôi hỏi.
“Bây giờ Ma đạo cần một vị Ma Đạo Tổ Sư có thể giúp Ma đạo tồn tại vĩnh viễn giữa thế gian. Tận tùy làm việc, nhưng thành công rất khó; thành công một lần, nhưng khó thành công cả đời; có bắt đầu ắt có kết thúc.”
Từ giây phút tiếp quản cờ chiêu hồn của Ma đạo, tôi đã biết mình sẽ không thể trở thành người vĩ đại như ông ấy. Từ trước tới nay, tôi vẫn đi theo bước chân của ông ấy, thấp thỏm lo âu dẫn dắt đệ tử Ma đạo tiến về phía trước.
Cũng có lúc không cam lòng, cũng có lúc mệt mỏi dao động tâm trí.
Nhưng mà, cuối cùng tôi vẫn cắn răng kiên trì bước tiếp.
Bởi vì tôi yêu Ma đạo, tôi sẵn sàng cống hiến cả cho những đệ tử Ma đạo đã tin tưởng và đi theo tôi.
May mắn thay, trên con đường đầy chông gai này, tôi chưa từng phụ lòng bọn họ. Ma đạo chưa từng thua cuộc chiến công không ngừng tăng lên, đến cuối cùng nhảy ra khỏi vận mệnh bàn cờ, dù có là Thiên đạo cũng không thể gây bất lợi cho chúng tôi.
Trong này có công lao của tôi, nhưng công lao lớn nhất vẫn là những đệ tử Ma đạo vạn kiếp thiên hồng kia.
Ma đạo tổ sư vĩ đại kiêu hùng, nhưng chính vì ông ấy quá tài ba kiệt xuất, luôn một mình tiến về phía trước, dần dần Phá Quân và Tham Lang đều không thể theo kịp bước chân đã xa khuất của ông ấy.
Nhưng tôi không giống như vậy, từ khi Ma đạo tái xuất, tôi và bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trải qua vô vàng trận chiến sinh tử, cùng nhau vượt qua từng cảnh giới tu luyện.
Ba ngàn năm trước, Ma đạo chỉ có năm vị thiên tôn, ngày này quân số Ma đạo hùng hậu, bất kỳ ai cũng có thể theo tôi khiêu chiến vũ trụ hư không.
Lúc tôi và Nữ Đế đang bàn luận về chuyện của đạo tổ, có bốn người bước ra từ làng Thương Ngô.
Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo choàng màu xanh, đầu tóc bạc phơ lom khom lọm khọm. Vịnh vào một cây gậy, bước từng bước lảo đảo đi về phía trước. Hai bên trái phải có hai người trung niên đang dìu ông ấy, một nam một nữ, đều ăn mặc như nông dân, có vẻ là hai vợ chồng. Phía sau còn có thêm một cô gái, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Lúc này trời đã chạng vạng, hoàng hôn kéo xuống, khói bếp mịt mù, tạo bầu không khí bình yên giản dị.
Tôi đứng yên ngay tại chỗ, nhìn bọn họ tiến tới chỗ mình.
“Từ nhiều năm trước, tôi đã nghe nói Ma đạo đã xuất hiện một vị Tổ Sư vô cùng xuất chúng, tên là Tạ Lan.” Ông lão tiến đến chỗ tôi, nhìn tôi rồi nói.
“Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.” Tôi đọc câu sấm ngữ này, chứng thức giới thiệu thân phận của mình.