Có cảnh Đạo Tổ đang đứng trong tuyết, trên nền tuyết có con ngân hồ đang nằm đó.
Yêu đan của ngân hồ đã bị moi đi, nhưng vẫn còn giữ chút hơi thở và nhìn Đạo Tổ bằng ánh mắt cầu xin.
Đạo Tổ gật đầu với ngân hồ và bế đứa con nhuốm đầy máu vào lòng.
Vào lúc đó, Ma Đạo Tổ Sư định một tham vọng lớn.
Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.
Từ đó trở đi, Đạo Tổ bắt đầu pháp truyền lục đạo. Vong hồn, tinh quái, yêu tộc, quỷ mị, chỉ cần có được linh thức, trong lòng có thiện niệm, đều có thể bái lạy Đạo Tổ.
Khi Đạo Tổ truyền đạo, ban đầu không ai phản đối, bởi vì không ai trong Nhân, Tiên đạo coi trọng ông.
Tuy nhiên, khi Đạo Tổ dnah tiếng ngày càng vang xa và ngày càng có nhiều đệ tử, Đạo môn bắt đầu phát động chiến dịch chống lại Đạo Tổ, nhận định ông đi trên con đường tà đạo, người quỷ bất phân, đã rơi vào ma chướng.
Đạo Tổ lại có năng lực như thế nào chứ, không một đệ tử Đạo môn bình thường nào có thể đánh bại được ông ấy.
Đến khi Đạo môn có đủ sự quan tâm và bắt đầu phái cao thủ thì Đạo Tổ đã cầm kiếm nhập đạo, từ đó trở đi không còn nương tay.
Trường kiếm tung hoành ngang dọc, bất khả chiến bại, kiếm khí không ai cản nổi.
Trận ở thành Thải Vân diễn ra không lâu sau khi Đạo Tổ cầm kiếm nhập đạo.
Thông qua trí nhớ của Đạo Tổ, tôi mới biết được rằng trong bảy ngày bảy đêm chiến đấu đẫm máu đó, trong mắt Đạo Tổ từ đầu đến cuối chỉ có một mình Phá Quân!
Thành Thải Vân là lần gặp đầu tiên của họ và đã tồn tại qua hàng nghìn năm.
Ký ức của Đạo Tổ bị phân thành nhiều mảnh vụn và không đầy đủ, nhưng mọi cảnh tượng có Phá Quân xuất hiện đều rõ ràng như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Phá Quân thờ ơ, lạnh lùng và hiếm khi cười, nhưng tôi đã hơn một lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phá Quân trong ký ức của Đạo Tổ.
Phá Quân chỉ sẵn sàng mỉm cười với một người, dù chỉ là một nụ cười mỉm, điều đó đủ thấy cô ấy đối với Đạo Tổ vui thích biết bao.
Có Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn, đương nhiên cũng có Cửu U Nữ Đế.
Nữ Đế trẻ tuổi có khí chất giống như Phật Gia, trầm lặng và đoan trang, nhìn thấu mọi chuyện mà không nói toạc ra mọi chuyện.
Dù trái tim Đạo Tổ hoàn toàn hướng về Phá Quân, nhưng ông vẫn động lòng trước Nữ Đế, vì Nữ Đế có một tấm lòng từ bi mà Phá Quân chưa từng có và sẽ không bao giờ có.
Thật khó để lựa chọn giữa hai cảm xúc nên Đạo Tổ chỉ có thể im lặng. Bởi vì cả Nữ Đế hay Phá Quân đều là những người vô cùng kiêu ngạo.
Tôi nhìn thấy Đạo Tổ cùng Nữ Đế ngộ đạo trong hư không vũ trụ, Đạo Tổ truyền kiếm cho Nữ Đế. Kiếm vốn là vật vô tình, bầu trời đầy sao cô độc, mỗi cử động đều tràn ngập sự dịu dàng.
Tôi còn nhìn thấy Nữ Đế giao lá Cờ Chiêu hồn của Ma đạo sau khi đã thêu lên những bông hoa Bỉ Ngạn cho Đạo Tổ, đồng thời cũng giao lại trái tim của chính bà, khi Đạo Tổ cầm lấy Cờ Chiêu hồn, hai tay họ đã nắm lấy nhau, họ đã giữ nó rất lâu, nhưng cả hai không ai lên tiếng phá vỡ không khí.
Ngoài Phá Quân và Nữ Đế, trong lòng Đạo Tổ còn có một người phụ nữ khác, đó là Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn.
Tuy nhiên, Đạo Tổ tôn trọng Tham Lang hơn việc ái mộ.
Luôn coi Tham Lang như một người bạn không một chút ảo tưởng.
Mặc dù sau này ông mới hiểu rõ mọi tâm tư của Tham Lang nhưng cũng không chủ động bày tỏ điều gì.
Cuộc đời của Đạo Tổ đầy huyền thoại.
Khi Quy Khư chưa xuất thế, ông ấy đã lấy đi đảo Kim Ngao từ Quy Khư.
Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy ông đứng trên đỉnh núi Bất Chu và trò chuyện với ý chí thế giới Quy Khư mà Côn diễn hóa ra.
Huyền quan Huyễn Ma, Tuyết vực Côn Lôn, Thiên Trì núi Trường Bạch.
Tất cả những cơ duyên để lại cho tôi, toàn bộ tôi đều trải nghiệm qua một lần trong ký ức của Đạo Tổ.
Tôi nhìn thấy Kiêm Hà khi còn bé, nhìn cô ấy từ Thánh nữ của Ma tộc tà ác, từ từ mà sinh ra đạo tâm.
Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy Vực Trả Hồn.
Trận chiến cuối cùng của Ma Đạo Tổ Sư trước khi chết, cũng là một sát cục được Thiên đạo lên kế hoạch kỹ càng cho ông.
Trong trận chiến đó, Đạo Tổ đã dùng thanh kiếm của mình không thương tiếc mà giết chết vô số vị thần.
Cuối cùng, trong màn nước mắt của Cửu U Nữ Đế mà từ bỏ ý định tự hủy huyền quan và cam nguyện chịu chết.
Nếu ông tự hủy huyền quan, không ai trong số các cao thủ của Tam giới tham gia trận chiến ở Vực Trả Hồn lúc đó có thể trốn thoát được.
Đạo Tổ không làm điều này bởi vì trong thâm tâm ông biết rằng, thứ sai trái không phải là Tam giới, Ngọc Hoàng Đại Đế, Đạo Đức Thiên Tôn hay Cửu U Nữ Đế.
Chúng sinh không làm sai chuyện gì, người sai là Thiên đạo.