Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều thế, chỉ biết hỏi cô ấy bây giờ nên làm thế nào?“Còn làm thế nào nữa, cậu xem biểu hiện của Thành Hoàng gia đủ hiểu Mạnh Bà đã ra tay rồi, âm ti cũng có đệ tử Đạo môn, chuyện này sẽ đến tai của phủ Thiên Sư nhanh thôi.
”“Nói thế há chẳng phải Thùy Họa hiện giờ đang rất nguy hiểm?”“Bây giờ chỉ xem cô ấy có nguyện ý chạy trốn không thôi, nếu cô ấy muốn trốn vậy thì Hoàng Hà cửu khúc nơi nào cũng có sinh cơ.
”“Vậy nếu cô ấy không trốn thì sao?”“Nếu không trốn đấy à? Có thể sống sót được hay không thì phải xem phủ Thiên Sư trả giá cỡ nào để lấy mạng của cô ấy rồi…”Nói xong, Khương Tuyết Dương không còn nhìn tôi nữa, ánh mắt của cô nhìn chằm chặp về phía Thùy Họa, trên mặt lộ rõ dáng vẻ trầm tư lo lắng.
Phá Quân, ngôi sao đầu tiên trong Bắc Đẩu, vị tướng sát phạt hoành hành ngang dọc.
Cho dù chỉ còn một mình Thùy Họa, phủ Thiên Sư muốn giết cô ấy cũng phải trả giá rất đắt.
Năm xưa vị Phá Quân đầu tiên đã đơn thân độc mã xông vào âm ti, mang đến cho âm ti tai nạn khôn lường, trải qua ngàn năm mới có thể khôi phục lại bình thường.
Thế nhưng, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô ấy một mình độc chiến với phủ Thiên Sư cơ chứ?Dự đoán của Khương Tuyết Dương không sai, rất nhanh phủ Thiên Sư đã hay biết động tĩnh trong thành Chết Oan, cũng đã biết Mạnh Bà bắt đầu ra tay phong tỏa hết tất cả đệ tử Niết bàn cùng với Bạch lão quỷ.
Đây quả là trút được gánh nặng lớn đối với họ, sư phụ của Lữ Thuần - Hứa Tấn bắt đầu nhìn về hướng của Thùy Họa nói lớn: “Phá Quân, thì ra ngươi cứ kéo thời gian không động thủ là vì muốn đợi đám đệ tử Niết bàn trong thành Chết Oan sao? Nhưng ngươi đâu thể ngờ rằng hôm nay bọn chúng không một ai có thể ra khỏi thành đúng không?”Thùy Họa nghe thế liền cau mày, lạnh giọng nói: “Thời đại Mạt pháp, Quỷ Đế không xuất hiện, lại còn có ai có thể ngăn cản đệ tử Niết bàn của Ma đạo ta xuất thành!”“Người khác thì có thể không được, nhưng ngươi đừng quên trong cầu Nại Hà còn có một vị Thiên Tôn.
Ta cũng nói sự thật cho ngươi biết, Mạnh Bà đã bắt đầu ra tay rồi, đệ tử Niết bàn gì đó của ngươi một mống cũng đừng hòng thoát khỏi, bây giờ thập đại âm soái đã rời Quỷ Môn Quan và đang trên đường đến đàm Cửu Long.
Nếu ngươi thức thời thì bây giờ đi ngay lập tức, phủ Thiên Sư ta sẽ không ngăn cản, nếu lỡ người của âm ti đến rồi, ngươi nhất định không còn đường nào để thoát đâu!” Hứa Tấn nói lớn.
Mục đích của phủ Thiên Sư chủ yếu là cỗ quan trấn hồn, lão già Hứa Tấn mưu mô đó đương nhiên biết rõ không thể nào cường hành giết chết Phá Quân, cho nên ông muốn trước khi người của âm ti đến có thể khuyên được Thùy Họa rút lui, như thế bọn họ sẽ dễ dàng tìm cách xuống nước đến cỗ quan trấn hồn, đến lúc đó đỡ phải vẽ thêm đủ chuyện để xử lý.
Bàn tính này đánh hay đấy, bởi vì Thùy Họa đâu còn nhiều sự lựa chọn nữa.
Năm xưa mối thù giữa Ma đạo hộ pháp Thiên Tôn và âm ti quá sâu nặng, người của âm ti đến thì cho dù liều mạng không cần đến cỗ quan trấn hồn thì họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Phá Quân đâu.
Những vị Phá Quân trước Thùy Họa đã chuyển thế luân hồi tám lần, lần nào cũng bị tiêu diệt bởi người của âm ti, lần thứ chín này là sinh cơ cuối cùng tồn tại trong tinh vị Phá Quân, vậy thì làm sao âm ti có thể tha cho cô ấy được chứ?Tuy rằng âm ti rất xem trọng thuật pháp thần thông trong cỗ quan trấn hồn của Ma đạo tổ sư, nhưng hai chuyện này so với nhau, vẫn là ưu tiên diệt trừ Phá Quân trước, bởi vì khi tranh đoạt cỗ quan rất khó mà tránh khỏi việc cấu xé với Đạo môn.
Chiến Phá Quân âm ti có thể thảm thắng, nhưng chiến với Đạo môn nếu như Quỷ Đế không xuất hiện thì chắc chắn chỉ có thảm bại rút quân mà thôi.
“Ha ha, nếu các ngươi đã luôn miệng gọi ta là Phá Quân, thử hỏi từ xưa đến nay, đã có từng nghe qua Phá Quân không chiến mà rút chưa?”“Phá Quân, ta đã có ý khuyên ngươi cũng là vì muốn đôi bên đều có lợi, ngươi và ta có tranh đấu thì người hưởng lợi chỉ có âm ti mà thôi.
” Hứa Tấn cất lời.
“Cửu Tinh tề tựu, Sát Phá Lang tam phương tứ chính, ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi có được cỗ quan trấn hồn sao? Đừng nhiều lời nữa, khai chiến đi.
”Thùy Họa rút đao Lưỡng Đoạn ra, mũi đao cắm xuống nước ba phân, vừa chạm vào nước, đàm Cửu Long liền bốc lên một làn sương lạnh buốt.
Làn sương lạnh này được tạo hóa từ cây đao Lưỡng Đoạn, Phá Quân đời này còn có thân phận Hoàng Hà Nương Nương mà Thiên Đạo không can thiệp, chỉ cần thân còn ở trong nước, liền có thể mượn lực nước sông Hoàng Hà để triển khai sức mạnh của cây đao.
Phủ Thiên Sư không nguyện ý chiến đấu cùng cô, chính là bởi vì đã hiểu quá rõ bản lĩnh của cô hiện có.
“Hỗn xược, chẳng qua chỉ là một cảnh giới nguyên thần, sư phụ ta đã nhiều lần nhẫn nhịn ngươi, ngươi thật sự nghĩ phủ Thiên Sư ta không còn ai sao?” Lữ Thuần hiên ngang hét lớn.
“Ngươi lại là ai?” Thùy Họa tỏ vẻ không biết, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Thiên hạ hành tẩu đương đại của phủ Thiên Sư, Lữ Thuần.
”“Ồ, thế ngươi dám chiến cùng ta?”Lại là một câu nói tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy sự khinh bỉ mà ai cũng có thể nghe ra được.
“Đương nhiên!”Sau khi Lữ Thuần ứng chiến liền tế ra thanh kiếm đực Tam Ngũ trảm tà, trong miệng lớn giọng niệm chú: “Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Lễ Chi.
Cửu Thiên Chân Lôi, Dĩ Kiếm Dẫn Chi.
Ngô Phụng Cửu Thiên Lôi Thần Đẩu Mẫu Nguyên Quân Chi Lệnh, Sắc Sắc Sắc!”Đẩu Mẫu Nguyên Quân là Lôi Mẫu, tổ sư của Lôi Thần, cai quản Cửu Thiên Lôi Hải, bản tôn lại là thần bảo hộ của Nhân đạo.
Lữ Thuần dùng vi danh của bà để triệu hồi Cửu Thiên Chân Lôi, đây được cho là thuật pháp tấn công mạnh nhất đối với hắn rồi.
Câu chú vừa dứt, trên trời liền kéo đến những tiếng sét ầm ầm.
Chỉ nghe được tiếng gầm rất lớn, tiếp theo là một tia sét màu tím với hình dáng con rồng từ Cửu Thiên giáng xuống, đánh thẳng vào người của Thùy Họa.
Thùy Họa không né cũng không tránh, ngước đầu nhìn tia sét đang giáng xuống.
Ngay lúc tia sét sắp chạm đến người cô, từ trong nước cô liền đưa cây đao Lưỡng Đoạn lên, chính là có ý muốn dùng cây đao Lưỡng Đoạn đó tiếp dẫn Cửu Thiên Chân Lôi uy mãnh…