Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1148 - Chương 1148: Phong Hỏa Tam Nguyệt (2)

Chương 1148: Phong Hỏa Tam Nguyệt (2) Chương 1148: Phong Hỏa Tam Nguyệt (2)

“Thái Cổ Chiến Thần vốn dĩ chẳng phải là vị quân chủ từ bi nhân hậu, nếu như ta đã quyết tâm tranh giành ngôi vị Thái Cổ Thần Vương, thì đã sớm chuẩn bị gánh vác sát nghiệp rồi.”

Một trận chiến thắng lợi được đổi lấy bằng xương máu của vạn binh mã, Mộ Dung Nguyên Duệ tất nhiên hiểu rõ sự tàn khốc của con đường trở thành Thái Cổ Thần Vương.

Không biết bao nhiêu thần tộc sẽ mất mạng trong trận chiến chư thần, mà cô ấy chính là kẻ cầm đầu khơi mào cuộc chiến.

Nhưng mà, nếu cô ấy không tranh, thì Thần Giới hỗn loạn rời rạc này làm sao đủ sức khiêu chiến với Thiên đạo?

Nếu như không thể đánh bại Thiên đạo, thì không chỉ mình Thái Cổ Tam Giới gặp họa sát thân, mà sẽ liên lụy đến cả nhân gian.

“Không giết chóc sẽ không thể chấm dứt tai ương, thú Khai Minh, nếu ngươi bằng lòng quay về Minh Giới, ta có thể mở ra một con đường tiễn ngươi đến đó.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

“Ta đã dùng cả đời đi theo Mục Thần, lập lời thề cùng sống chết với thành Khai Minh.”

“Được, ta sẽ thỏa mãn ước nguyện của ngươi.”

Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ thi triển kiếm pháp Tử Kim, chém một phát chín nhát, lần lượt đâm vào giữa lông mày của thú Khai Minh.

Sau khi kiếm được thu về, thì thú Khai Minh cũng tắt thở, thần hồn tiêu tán.

Thú Khai Minh Nguyên Thủy đã chết, tông tồ Mục Thần đứng trên tường thành Khai Minh và tộc nhân trong thành đều rơi nước mắt đau xót.

Suốt mấy ngàn năm qua, thú Khai Minh đã sớm trở thành thần minh trong mắt họ, địa vị chỉ đứng sau Mục Thần, hôm nay thú Khai Minh đã hy sinh vì bảo vệ thành, sau khi chết không nhập vào Minh Giới, làm sao không khiến họ đau xót.

Cái chết của thú Khai Minh, đã chạm đến giới hạn chịu đựng của con dân Mục Thần, rất nhanh ngọn lửa căm phẫn đã bùng cháy dữ dội.

Người người nhà nhà quyết tâm chiến đấu đến chết, thề cùng tồn vong với thành Khai Minh.

Thấy thế, đáy mắt Mộ Dung Nguyên Duệ lóe lên tia lạnh lẽo, muốn ra lệnh công phá thành trì.

Chính lúc này đây, trong bụng lại truyền đến chút nhói.

Sau đó trái tim bất giác mềm lòng, cánh tay giơ lên cũng từ từ buông xuống, khuôn mặt tàn nhẫn cũng lộ ra vẻ dịu dàng.

Mộ Dung Nguyên Duệ không hề thèm khát gì tài nguyên chiến tranh của thành Khai Minh, công thành chẳng qua vì muốn khơi mào cho cuộc chiến chư thần.

Bây giờ, thú Khai Minh đã chết, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng đã đạt được mục đích.

Vậy thì có tấn công thành Khai Minh hay không, cũng không còn cần thiết nữa.

Chiến Thần không phải là vị quân chủ nhân từ, nhưng Mộ Dung Nguyên Duệ là người sắp làm mẹ, cô ấy nguyện gánh chịu tội lỗi sát nghiệp, nhưng, không thể không suy nghĩ cho tương lai cho con cái của mình.

Sau đó, Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, thì thầm một câu: “Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.”

Rồi ra lệnh cho đội quân, bỏ qua thành Khai Minh, tiến thẳng đến cao nguyên phía bắc nơi đóng quân của Mục Thần và Lạp Thần.

Quân lực thành Khai Minh thiếu thốn, tuy con dân Mục Thần quyết chiến đấu đến cùng, nhưng trong lòng cũng hiểu, cho dù tất cả bỏ mạng ở đây, cũng không thể ngăn cảnh đại quân Chiến Thần, thậm chí một mình Chiến Thần cũng đủ san bằng cả thành rồi.

Chiến Thần không phải kẻ nhân từ, đây là điều cả Thái Cổ Thần Giới biết rõ. Thế nên, khi họ nhìn thấy đại quân Chiến Thần chuyển hướng, đi qua thành Khai Minh tiến thẳng về phía bắc, khiến bọn họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tất nhiên, bọn họ cũng phải là người ngu ngốc chỉ biết đâm đầu tấn công, để trả thù cho thú Khai Minh Nguyên Thủy.

“Chiến Thần bệ hạ, tại sao không công thành?” Chiến Vô Ngấn nữ dũng sĩ của Hỏa tộc tiến gần hỏi.

Sau khi quay về tộc Chiến Thần, người thân cận nhất với Mộ Dung Nguyên Duệ chính là Chiến Vô Ngấn.

Cô ấy có tính cách hào sảng thẳng thắn, sau khi nhận Mộ Dung Nguyên Duệ là chủ nhân thì vô cùng trung tành quyết không hai lòng, rất được lòng tin của Mộ Dung Nguyên Duệ.

“Chiến Thần không phải là kẻ nhân từ, nhưng đối với người làm mẹ mà nói thì thật quá tàn ác rồi.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

“Chiến Thần bệ hạ đã có con nối dõi rồi sao?” Chiến Vô Ngấn sửng sốt hỏi.

Cũng khó trách cô ấy ngạc nhiên như vậy, bởi vì con nối dõi của Chiến Thần là chuyện vô cùng quan trọng, đại biểu cho việc thần cách Chiến Thần sẽ không thất truyền.

Tộc Chiến Thần ngày nay vẫn chưa có ai ngưng tụ ra thần cách Chiến Thần hoàn chỉnh, bởi vì trên người họ không dòng máu trực hệ với Thái Cổ Chiến Thần.

Huyết mạch trên người tộc nhân vô cùng kém, khó mà thuần khiết bằng huyết mạch trong người con nối dõi của Chiến Thần.

“Sắp rồi, còn ba tháng nữa, chúng nó sẽ chào đời.” Mộ Dung Nguyên Duệ đưa tay sờ bụng nhỏ rồi mỉm cười nói.

“Hả.” Chiến Vô Ngấn sửng sốt há hốc mồm, không biết nên nói gì.

Cô ấy không thể ngờ được, Thái Cổ Chiến Thần bệ hạ kiêu dũng oai phong lẫm liệt, lại đang mang thai.

Thời gian của Mộ Dung Nguyên Duệ không còn nhiều, đến hôm nay cũng chỉ còn lại ba tháng.

Mà trong ba tháng cuối cùng này, chắc chắn sẽ không ngừng nổ ra tranh chấp và tang thương, gọi là ba tháng chìm trong khói lửa chiến tranh.

Bình Luận (0)
Comment