*Phong Hỏa Tam Nguyệt: Ba tháng chiến tranh
Thú Khai Minh, chín đầu mặt người, mình hổ.
Lúc phát động tấn công, chín gương mặt trở nên vô cùng hung ác, toàn thân nổi lên ánh sáng màu đỏ.
Mười tám con mắt hung tợn, hầm hầm nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ.
Đợi khi cách Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ còn mấy trượng, thì chín cái miệng mở to ra, đồng loạt phun ra sương độc, nọc độc, lửa, băng, cuồng phong, sấm chớp, thủy triều.
Mỗi một đòn đều có uy lực đẳng cấp chí cường đạo tổ, dung hợp sức mạng tiên thiên ngũ hành và huyết mạch dã thú.
Ngoài chín đòn tấn công này ra, răng nanh và móng vuốt của thú khai minh nguyên thủy, kèm theo cơ thể khổng lồ của nó, cũng có uy lực hủy diệt trời đất, bản năng thú tính bộc phát, thậm chí còn sánh ngang với đòn tấn công toàn lực của chủ thần tầm trung.
Thậm chí, lúc thú Khai Minh đánh phủ đầu, sức mạnh của nó không hề yếu hơn chủ nhân Mục Thần, còn gần bằng chủ thần cấp cao.
Ở Thái Cổ Thần Giới, thần vị có cấp cao, cấp trung, và cấp thấp.
Thần Thái Dương, Thần Quang Minh, Nữ Thần Tự Nhiên, Nữ Thần Băng Tuyết, Nữ Thần Phục Thù Đều là thần minh cấp cao, Hải Thần, Mục Thần, Lạp Thần thuộc nhóm chủ thần cấp trung.
Trong suốt chiều dài lịch sử của Thái Cổ Thần Giới, chỉ mình Thái Cổ Lôi Thần năm xưa có sức mạnh vượt qua ba cấp bậc này, ông ấy cũng được tôn làm cha của các vị thần. Thái Cổ Thần Vương sau này, đều là thần minh cấp cao, không còn ai đủ sức ngự trị quần thần.
Đối diện với đòn hủy diệt của thú khai minh nguyên thủy, sắc mặt các chiến tướng tộc Chiến Thần trắng bệch không còn một giọt máu.
Giờ đây khoảng cách giữa Mộ Dung Nguyên Duệ và thú Khai Minh chỉ còn mấy trượng, ngàn cân treo sợi tóc.
Chiến Vô Phá chuẩn bị xông lên hỗ trợ, nhưng trưởng lão Canh Kim ngăn cản, bởi vì Mộ Dung Nguyên Duệ đã nói rõ, một mình cô ấy sẽ nghênh chiến.
Thật ra cho dù bây giờ bọn họ ra tay, cũng không còn kịp nữa, đối với trận đấu cấp bậc chủ thần, mấy trượng không được xem là khoảng cách. Nếu như không muốn phát huy tốt đa sức mạnh hủy diệt, thì dù cách xa mấy ngàn dặm thậm chí vạn dặm, đều có thể cảm nhận uy lực của chủ thần.
Nhưng dù chỉ còn cách vài bước chân, Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn bình chân như vại, tới tận khi chín đòn đánh tụ hợp thành một luồng sức mạnh hủy diệt, thân mình mảnh mai của cô ấy đột nhiên cong người cúi về phía trước, triệu hồi cờ đại diện trên sức mạnh Mậu Thổ.
“Mậu Thổ hiển linh, bảo vệ cơ thể của ta!”
Nói xong, cờ Mậu Thổ nhanh chóng hóa thành tấm khiên màu vàng óng, chắn trước mặt Mộ Dung Nguyên Duệ.
Tấm khiên Mậu Thổ vừa xuất hiện, lốc xoáy hủy diệt tung trào như vũ bão đã đổ dồn lên mặt tấm khiên, tính toán thời gian vô cùng chính xác.
Chỉ nghe một tiếng nổ bùng, đòn đánh của thú Khai Minh đập mạnh lên bề mặt của tấm khiên, sức hủy diệt đáng sợ bắt đầu tỏa ra xung quanh.
Chấn động từ trận đấu bên dưới, khiến bức tường bao quanh thành Khai Minh bị vỡ vụn, đám tông đồ Mục Thần đứng trên thành vô cùng sợ hãi.
Nhờ ngũ quân Chiến Thần đã lùi cách xa ra một khoảng, mới không bị cuốn vào.
Bổn tôn Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn đứng im bất động, sắc mặt không hề tỏ ra kinh ngạc gì.
Tấm khiên Mậu Thổ đã chặn đứng hoàn toàn đòn hủy diệt của thú Khai Minh Nguyên Thủy, mặt khiên không hề có một vết xước, nhưng ánh kim đã mờ đi một chút.
Thấy thế, thú Khai Minh Nguyên Thủy, thân thú khổng lồ vồ lấy tấm khiên.
Thứ bộc phát vừa rồi chính là sức mạnh thần thông của nó, bây giờ là bản năng hoang dã của nó.
Vầng hào quang trên tấm khiên Mậu Thổ đã mờ dần, giờ đây có còn đủ sức ngăn cản con dã thú hung bạo hay không, trở thành việc mà toàn bộ tộc nhân Chiến Thần quan tâm.
Lại một tiếng nổ vang lên, khiên Mậu Thổ tỏa sáng rực rỡ.
Sau đó là tiếng gào đau đớn của thú Khai Minh Nguyên Thủy, thân thú khổng lồ bị hất bay ra xa, ngã ầm xuống mặt đất, khiến mặt đất trũng một hố sâu.
Thành Khai Minh bị liên lụy, tòa tháp sụp đổ, khói bay mù mịt
Thú Khai Minh Nguyên Thủy cố gắng bò dậy, chín cái đầu chảy máu ròng rọc, trông thật thảm thương.
Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Nguyên Duệ chưa hề đụng một ngón tay, chỉ mới triệu hồi ra một lá cờ, rồi hóa thành tấm khiên Mậu Thổ.
Sau khi đánh hai đòn công kích thú khai minh, ánh sáng trên tấm khiên cũng vụt tắt.
Mộ Dung Nguyên Duệ giơ tay thu về, tấm khiên lại hóa thành cờ, cắm trên lưng, rồi tiến từng bước lại gần thú khai minh.
Lúc này đây, ý chí chiến đấu của nó đã không còn, thân mang trọng thương, chỉ còn nước chờ chết.
“Nếu như cô giết ta, Mục Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho tộc Chiến Thần đâu.”
“Lẽ nào, tới giờ mà ngươi còn tưởng rằng Mục Thần có tư cách chiến đấu với tộc Chiến Thần sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
Chín cái đầu của nó cúi xuống, không nói nên lời.
Mới đầu nó coi việc Chiến Thần phát binh đánh thành Khai Minh chỉ là thủ đoạn đánh lén, thậm chí xem thường chiến thuật hèn hạ của Chiến Thần.
Sau khi nó dùng toàn lực đánh với Mộ Dung Nguyên Duệ, nó mới hiểu Chiến Thần chọn công đánh thành Khai Minh vào lúc này không hề có ý nhân cơ hội tập kích đánh phủ đầu, mà vì Chiến Thần ngẫu nhiên chọn trúng ngày này thôi.
Cho dù quân lực tinh nhuệ đều đang canh gác ở thành Khai Minh, cũng chỉ hy sinh vô ích mà thôi, bọn họ nhất định sẽ cầm chắc thất bại.
Có lẽ tại Thần Giới có người sẽ ngăn cản được bước chân của Thái Cổ Chiến Thần, nhưng đó tuyệt đối không phải là Mục Thần.
“Chiến Thần, cô đã khơi mào chiến tranh chư thần, nhất định sẽ gặp báo ứng, phải gánh chịu lời nguyền rủa của chư thần.”