Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1157 - Chương 1157: Con Mắt Thứ Ba (1)

Chương 1157: Con Mắt Thứ Ba (1) Chương 1157: Con Mắt Thứ Ba (1)

Chính trong lúc Thác Bạt Liệt đang điên cuồng nuốt chửng ý chí vong hồn của thần thú, triệu hoán thú thể của Thú Thần Vũ Cương từ trong không trung, tại huyền quan của Mộ Dung Nguyên Duệ đã diễn ra những biến hóa kinh thiên động địa.

Khí Tiên Thiên Ngũ Hành mênh mông vô tận tràn ngập khắp tòa huyền quan, không chỉ như vậy, thần niệm của Mộ Dung Nguyên Duệ nhờ hai cỗ linh cảm giao hòa với nhau mà nhanh chóng hồi phục, vượt xa trước đây.

Thần niệm dồi dào, sinh cơ vô tận, âm dương hai khí dồi dào bao bọc toàn thân.

Tất cả những biến hóa này đều đến từ hai bức đồ án thần bí trong huyền quan: Thái Dương U Huỳnh và Thái Dương Chúc Chiếu.

Tới khi huyền quan yên tĩnh trở lại, U Huỳnh và Chúc Chiếu đồng thời từ trong đó bay ra, hội tụ trên huyệt thần đình của Mộ Dung Nguyên Duệ, sau đó che kín huyệt này.

Sau khi lấy lại sức chiến đấu, thần uy của Mộ Dung Nguyên Duệ một lần nữa lại bừng bừng, chỉ liếc Thác Bạt Liệt vẫn đang miệt mài triệu hoán thần thú Vũ Khương một cái, sau đó lập tức rót xuống hào quang Chiến Thần để che chở cho các dũng sĩ của tộc mình.

Trong lúc huyền quan của cô xảy ra biến hóa kịch liệt, dũng sĩ tộc Chiến Thần đã tử thương nghiêm trọng, hai trăm vạn dũng sĩ ban đầu giờ đây chỉ còn sót lại chưa tới trăm vạn.

Chiến Vô Phá trọng thương hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa rõ; Chiến Vô Thương toàn thân đẫm máu, sinh cơ tiêu hao cùng kiệt; Chiến Vô Ngân đã bắt đầu thiêu đốt thần hồn để chiến đấu.

Mà đại quân thần thú phía đối diện dưới sự chúc phúc của Thú thần đã bộc phát bản năng thú tính nguyên thủy nhất, chiến lực không ngừng tăng lên.

Sau khi rót xuống hào quang Chiến Thần, Mộ Dung Nguyên Duệ liền triệu hoán Tứ đại phân thần, một lần nữa mở ra Ngũ Phương Thần Vực.

Năm đội quân Chiến Thần vốn đã mệt mỏi cùng cực, cạn kiệt ý chí chiến đấu, dưới một loại hành động của Mộ Dung Nguyên Duệ liền một lần nữa bạo phát chiến ý chọc trời, điên cuồng giết trả.

Cô yêu quý trân trọng các chiến sĩ của tộc Chiến Thần, ý niệm đầu tiên sau khi hồi phục sức mạnh là bảo vệ bọn họ chứ không phải ngăn chặn Thác Bạc Liệt tiếp tục cắn nuốt ý chí vong hồn nhằm triệu hoán thú thân của Thú Thần Vũ Cương.

Dưới sức ép từ phân thần của Mộ Dung Nguyên Duệ, sĩ khí của đại quân thần thú cũng bắt đầu suy giảm, mà lúc này đây Thác Bạc Liệt còn đang bận cắn nuốt ý chí vong hồn của thần thú, không rảnh để chiếu cố đám thuộc hạ dưới trướng mình.

Quan trọng nhất là, ông ta cần sự hi sinh của đại quân thần thú.

Để triệu hồi thú thân Vũ Cương hoàn chỉnh, ý chí vong hồn trước mắt hãy còn chưa đủ.

Mục Thần vốn dĩ đã trọng thương, lui về phía sau đại quân thần thú, ngơ ngác nhìn về phía thú thân Vũ Cương trên không trung, trong lòng phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Ông ta đương nhiên biết rõ những tính toán trong lòng Thác Bạt Liệt, thế nhưng lại chẳng cách nào ngăn cản. Trơ mắt nhìn thần thú từng con từng con một chết thảm, trái tim Mục Thần đang nhỏ máu.

Lúc này đây trong lòng ông ta chẳng còn chút tức giận muốn báo thù nào nữa, chỉ sót lại sự hối hận vô tận.

Nếu như ban đầu ông ta từ chối lời thỉnh cầu liên minh của Lạp Thần thì giờ đây cũng không đến nỗi khiến cho biết bao thuộc hạ dưới trướng và đại quân thần thú nuôi dưỡng đã bao năm phải chôn thây tại nơi này.

Mục Thần vốn là kẻ nhân từ, chỉ là bị thù hận che mất trái tim.

Hiện giờ ông ta đã thanh tỉnh, không muốn tiếp tục lưu lại nơi này để đối mặt với sinh tử thảm đạm, trong lòng ủ ê chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng có những sự lựa chọn tất phải trả giá, có một số con đường luôn trải đầy máu.

Chính trong lúc Mục Thần vô thanh vô tức chuẩn bị rời đi, một đạo kiếm khí liền khóa chặt lấy thần hồn của ông ta.

Thần kiếm mịt mù, trong tĩnh mịch vang lên một tiếng sấm rền chớp giật.

Cùng với tiếng động ầm ầm rung chuyển ấy, thần minh đầu tiên chết trong trận chiến chư thần đã xuất hiện.

Mục Thần - vẫn lạc

Mục Thần chết đi, sự đau thương của thần từ nơi hoang dã nhanh chóng lan tràn khắp nơi, thần minh trong khắp Thái Cổ Thần Giới đều có thể cảm nhận được.

Chư thần đều chấn kinh trước sức mạnh to lớn của Thái Cổ Chiến Thần, đồng thời càng thêm chú ý tới trận chiến tiếp theo giữa Chiến Thần và Lạp Thần.

Chúng thần tâm tình phức tạp, một mặt bọn họ mong muốn Thác Bạt Liệt có thể triệu hoán thú thân Vũ Cương hoàn chỉnh, đánh bại Chiến Thần; một mặt lại lo lắng Lạp Thần quá mức lớn mạnh, tương lai sẽ không ai có thể kiềm chế được ông ta.

Vì thế trận chiến này bọn họ không muốn nhìn thấy kẻ thắng cuộc, thứ mà họ muốn nhìn là lưỡng bại câu thương.

Đương nhiên cũng không phải thần minh nào cũng mang tư thái khoanh tay đứng nhìn.

Thần Thái Dương và Thần Quang Minh từ trên thiên cực cao xa vời vợi hiện thân; Nữ Thần Phục Thù, Nữ Thần Tự Nhiên, Nữ Thần Băng Tuyết, Hải Thần và các thượng thần đối với trận chiến này đều mang theo ý đồ vô cùng ghê gớm.

Cho dù chư thần chưa đạt được thỏa thuận nào, thế nhưng có thể chắc chắn rằng, một khi tình huống lưỡng bại câu thương xảy ra, chư thần sẽ không hề do dự mà ra tay ngay lập tức.

Cái chết của Mục Thần đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp đại quân thần thú, binh bại như núi đổ.

Bình Luận (0)
Comment