Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1158 - Chương 1158: Con Mắt Thứ Ba (2)

Chương 1158: Con Mắt Thứ Ba (2) Chương 1158: Con Mắt Thứ Ba (2)

Tới khi con cuối cùng kêu lên một tiếng bi thống không cam tâm rồi ngã xuống, đại quân thần thú hàng triệu con đã bị Chiến Thần tiêu diệt hoàn toàn.

Mà Thác Bạt Liệt cũng trong một khắc cuối cùng ấy, dựa vào việc cắn nuốt ý chí vong hồn của đại quân hàng triệu thần thú đã thành công triệu hoán thú thân hoàn chỉnh của Vũ Cương từ trong không trung.

Thú thần Vũ Cương hiện thân, uy áp thần niệm bao trùm khắp thiên không Bắc phương.

Các vị chư thần vốn dĩ muốn quan sát trận chiến từ trên thiên cực lúc này đây không thể không tránh né nguy hiểm, vội vàng rút lui khỏi thiên cực Bắc Phương.

Từ khi Thái Cổ Thần Giới quay lại tới giờ chưa từng có thần minh nào có được uy áp thần niệm mạnh mẽ như vậy. Điều này khiến cho chư thần ủ rũ vô cùng, kỳ vọng của bọn họ đối với Thái Cổ Chiến Thần cũng rớt xuống điểm cuối.

“Không người nào có thể đánh bại Thú thần Vũ Cương.” Nữ thần Tự Nhiên tự mình lẩm nhẩm.

“Thác Bạt Liệt chỉ triệu hoán được thú thể của Vũ Cương chứ không phải bản tôn của nó”. Đồng minh của Nữ thần Tự Nhiên – Hải Thần cất lời.

“Dù là như vậy ta cũng không thể nhìn thấy bất kỳ tia hi vọng giành chiến thắng nào của vị Chiến Thần mới tấn thăng này, thú thân của Vũ Cương quá mức khủng bố rồi.”

“Đúng vậy, quả là quá mức khủng bố.”

Thiên cực trên cao Bắc phương, Thần Thái Dương và Thần Quang Minh kề vai sát cánh bên nhau.

“Chiến Thần không có cơ hội.” Thần Quang Minh nói.

“Chưa chắc đã như vậy, ngài đừng quên Thái Cổ Chiến Thần đã từng đánh bại Vũ Cương”. Thần Thái Dương nói.

“Lẽ nào ngài cho rằng Chiến Thần bây giờ có thể sánh với vị Thần Vương trước đây?” Thần Quang Minh hỏi.

Thần Thái Dương im lặng không nói, trầm mặc một lúc liền cất lời: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chiến Thần tất nhiên không phải đối thủ của hắn, thế nhưng Tiên Thiên Ngũ Hành Trận của cô ấy nhất định có thể khống chế thú thân của Vũ Cương trong một thời gian ngắn. Đến lúc đó, nếu như thần minh liên thủ, nhất định có thể tiêu diệt được Thác Bạt Liệt”. Thần Quang Minh nói.

“Cứ coi như không có biến số là Thác Bạt Liệt, bản thân Chiến Thần này cũng là một mối đe dọa lớn. Có thể dựa vào hai trăm vạn đại quân tộc Chiến Thần tiêu diệt hàng triệu đại quân thần thú, điều này đã đủ để chứng minh sức mạnh của Chiến Thần Chi Đạo”.

“Vậy nên?”

“Lạp Thần phải chết, Chiến Thần cũng không nên tiếp tục tồn tại nữa”.

“Ta hiểu rồi”.

Trong lòng chư thần đều có tính toán, trở thành hai kẻ đối đầu trong trận chiến, Thác Bạt Liệt và Mộ Dung Nguyên Duệ đương nhiên biết rõ cảnh ngộ của mình.

Thác Bạt Liệt đang tập trung ngưng tụ chiến ý, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng tích cực bày trận.

Mục tiêu của bọn họ giống nhau, đều mong muốn hạ sát đối phương mà không khiến bản thân phải hao tồn sức mạnh.

Thú thân của Vũ Cương to lớn vô cùng, gần như chiếm trọn cả bầu trời phương Bắc.

Cùng với chiến ý dâng cao, toàn bộ sinh linh tại Bắc cương của Thái Cổ Thần Giới trong giây phút này đều cảm nhận được một nỗi sợ hãi từ trong sâu thẳm của linh hồn.

Bách thú sợ hãi nằm rạp xuống đất, Thần tộc kinh sợ không yên.

Ngay cả mấy vị chủ thần chuẩn bị can thiệp vào trận quyết đấu này trong lòng cũng ẩn giấu vài phần thấp thỏm.

Thần Giới hôm nay đã khác xa so với xưa kia.

Ngay cả Thái Cổ Chư Thần trước đây cũng chỉ có một số ít thần minh là dám trực tiếp đối mặt với thần uy của Vũ Cương, vì vậy không một ai mang theo chút kỳ vọng nào vào Mộ Dung Nguyên Duệ.

Thác Bạt Liệt vẫn đang điên cuồng nâng cao ý chí chiến đấu, mà Mộ Dung Nguyên Duệ thế nhưng lại bị cảm giác kỳ lạ toát ra từ phía đỉnh đầu mà bị phân tâm.

Trận chiến này rất thảm khốc, cô dự định sử dụng toàn bộ lực lượng trong huyền quan.

Thế nhưng trong lúc cố gắng khai mở huyệt thần đình, trực tiếp sử dụng Tiên Thiên Ngũ Hành Chi Khí trong đó, cô liền phát hiện huyệt thần đình của mình đã biến mất rồi.

Khi cô tập trung thần thức cảm nhận mới hiểu ra huyệt thần đình của mình thế nhưng không hề biến mất mà bị một cỗ năng lượng hỗn độn che phủ.

Trên thực tế, kể từ lúc hai đạo đồ án thần bí từ trong huyền quan bay ra, cô đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của huyệt thần đình, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô sử dụng năng lượng trong huyền quan, cô cũng không quá chú ý đến nó.

Cô biết rằng đồ án màu đen tượng trưng cho sức mạnh U Huỳnh(1), màu trắng tượng trưng cho Chúc Chiếu(2), giờ đây hai cỗ sức mạnh này đã ngưng tụ trước huyệt thần đình của cô, trở thành một loại năng lượng hỗn độn.

(1) u huỳnh: ánh sáng âm u, lờ mờ.

(2) chúc chiếu: ánh sáng chiếu rọi, soi tỏ.

Cô biết sự biến mất của huyệt thần đình nhất định có liên quan tới cỗ năng lượng này, thế nhưng lại không biết rốt cục điều này có ý nghĩa gì.

Ý chí chiến đấu của Thác Bạt Liệt vẫn đang tiếp tục tăng lên, tâm trạng của Mộ Dung Nguyên Duệ cũng dần trở nên nôn nóng.

Cho dù hiện giờ cô đã có tứ đại phân thần, lại bố trí một tòa Ngũ Hành Trận cường đại kinh người, thế nhưng nếu không thể mượn được sức mạnh từ trong huyền quan, cô sẽ chẳng có cơ hội giành chiến thắng.

Cuối cùng, ý chí chiến đấu của Thác Bạt Liệt cũng tăng đến đỉnh điểm.

Bầu trời phương Bắc dường như đã không thể chịu đựng được sức mạnh của thần thú.

Mô Dung Nguyên Duệ trong lòng càng lúc càng nôn nóng, tâm thức của cô vẫn còn kẹt lại nơi huyệt thần đình.

Năng lượng hỗn độn trên huyệt thần đình giờ đây đã vô cùng rõ ràng, đồng thời trên trán cô cũng xuất hiện một đạo thụ văn nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment