Thùy Họa lại lần nữa mở mắt ra, tròng mắt của cô phát sáng chói lóa.
Đứng trân trân chịu Cửu Thiên Chân Lôi đánh thẳng vào người, bây giờ nhìn cô ấy nhếch nhác vô cùng, Trĩ Kê Linh bị hóa thành tro bụi, mất đi mão quan của tướng quân, những lá cờ sau lưng cũng đứt hết thảy, bộ giáp màu nâu huyền cũng cháy sém đen thui.
Và rồi, trên người cô phát ra một luồng ý chí chiến đấu trước giờ chưa từng thấy.
“Lai nhi bất vãng phi lễ dã!” Nghĩa là Có qua mà không có lại thì thất lễ quá !Thùy Họa cao giọng nói lớn, vừa dứt lời, hai tay cầm đao, chém một phát vào sông Hoàng Hà.
Ý đao kết tụ lại thành một đường, từ mặt nước phóng thẳng về hướng của Lữ Thuần.
Hắn ta lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn từ khi Cửu Thiên Chân Lôi thất bại, đao phong ập đến cũng không có tý phản ứng gì luôn.
“Lữ Thuần tránh ra!” Hứa Tấn hét lớn.
Nghe tiếng hét hắn mới bắt đầu phản ứng lại, cơ thể liền nhảy lên không trung.
Bởi hắn là cảnh giới nguyên thần, cho nên cảm ứng nhạy bén huyền diệu lắm, rất nhanh hắn đã cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong dòng nước tưởng chừng như vô hại đó, cơ thể trên không rung niệm chú hộ thể Kim Cang: “Thiên Địa Huyền Tông, Vạn Khí Bổn Căn.
Quảng Tu Vạn Kiếp, Chứng Ngô Thần Thông.
Tam Giới Nội Ngoại, Duy Đạo Độc Tôn.
Thể Hữu Kim Quang, Phúc Ảnh Ngô Thân…”Với từng câu chú vang lên, cơ thể của Lữ Thuần không ngừng phát ra những tia sáng màu vàng, rất nhanh toàn thân đã phủ lên một lớp hoàng kim!Lúc này hắn cách xa mặt đất vạn trượng, hoàn toàn có thể tránh khỏi đao phong đang ập đến trong làn nước, mà cơ thể còn được một lớp hoàng kim bảo hộ.
Nhìn thì tưởng chừng không có hề hấn gì, nhưng cuối cùng vẫn là xem thường lực đao của Thùy Họa rồi.
Bởi vì chính lúc này đây, nước sông Hoàng Hà đã tách ra làm đôi, đột nhiên bùng nổ, dẫn đến những cơn sóng cuồn cuộn không ngớt.
Chưa kịp đợi đến những cơn sóng trở về với mặt nước, chỉ nghe được một tiếng gào thảm thiết của Lữ Thuần, lớp hoàng kim đó bị phá vỡ, tiếp theo đó là cả người hắn rơi từ không trung xuống.
Sau khi rơi xuống đất, hắn vẫn duy trì dáng đứng đó không nhúc nhích một chút nào, trong tay vẫn nắm chặt thanh kiếm đực Tam Ngũ trảm tà.
“Lữ Thuần!” Hứa Tấn đứng phía sau hắn hét lớn.
Và rồi Lữ Thuần mới chầm chậm xoay người, toàn thân trên dưới không giống như bị thương gì, nhưng ai nhìn vào cũng đủ biết cơ thể hắn có gì đó bất thường rồi.
Cảnh giới nguyên thần, thần mục như điện, nhưng đôi mắt của hắn chẳng khác gì như một con cá chết không chút sức sống.
Biểu cảm của hắn bây giờ cũng ngây ngốc hẳn đi.
Lực đao của Thùy Họa không phải là không chống đỡ được, chú Kim Quang là thuật pháp hộ thể mạnh nhất của núi Long Hổ, chỉ cần nguyên khí trong huyền quan đủ xài, tuyệt đối có thể đỡ được nhát đao vừa rồi của cô ấy.
“Sư phụ, con đã biết hôm đó Phong Thần làm gì con rồi.
” Lữ Thuần đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Làm cái gì chứ?”“Bà ta đã hủy căn cơ huyền quan của con.
Thực ra từ sớm con đã phát giác ra được, nhưng chưa kịp nói với sư phụ.
Căn cơ huyền quan của con bị hủy, chân khí không còn tái sinh được, vừa nảy triệu hồi Cửu Thiên Chân Lôi đã rút cạn hết chân khí của con rồi…”Lời nói này của hắn đã khiến tất cả mọi người có mặt hiểu rõ, không phải chú Kim Quang không có tác dụng, cũng không phải lực đao của Thùy Họa quá mạnh đi, mà đó là do chân khí trong huyền quan của Lữ Thuần đã không còn nhiều để sử dụng nữa.
Dứt lời, cả người Lữ Thuần liền mềm nhũn gục ngã, may thay Hứa Tấn đỡ được hắn trước khi hắn ngã xuống.
Nhát đao vừa nãy của Thùy Họa nhìn có vẻ không làm hại đến bản thể của Lữ Thuần, mà là trực tiếp chém đứt luôn nguyên thần của hắn.
Kết cục thế này không ai lường trước được, cho dù đã biết trước chiến lực của Thùy Họa có thể là nguyên thần, nhưng lại không ngờ cô ấy có thể nghịch thiên đến thế.
Trước là tiếp lấy Cửu Thiên Chân Lôi mà không bị thương tích gì, sau là dùng đao một nhát chém đứt luôn nguyên thần của Lữ Thuần.
Thần sắc của mỗi người trong phủ Thiên Sư đều trở nên tức giận và khó coi cực kỳ.
Các cao thủ chân khí bắt đầu bố trận, còn lại những cao thủ huyền quan bắt đầu tế kiếm, kế đó đạo binh cũng lần lượt rút ra từng tấm phù lục.
Đến cả chín vị đệ tử hộ pháp lúc này cũng lộ ra vẻ nghiêm nghị trầm trọng.
Khương Tuyết Dương có nói qua, Thùy Họa sống được hay không, phải xem phủ Thiên Sư phải bỏ ra cái giá như thế nào, Phá Quân của Ma đạo không phải dễ chọc vào đâu.
Hiện tại cuộc chiến vẫn chưa bùng nổ hoàn toàn mà phủ Thiên Sư đã mất đi một đại tướng rồi.
Sau khi nối tiếp Tạ Lưu Vân, núi Long Hổ hơn trăm năm không có vị hành tẩu nào nữa, hôm nay khó khăn lắm mới lựa chọn được một người có thể kết tụ ra nguyên thần, lại bị Thùy Họa chém đứt một cách dứt khoát.
Hứa Tấn đương nhiên là hận đến thấu xương, nhưng lại không trực tiếp ra tay với Thùy Họa, ông ôm lấy thi thể của Lữ Thuần từng bước tiến về phía Khương Tuyết Dương.
Ánh mắt thật cay độc, nhìn đến tôi sởn hết cả gai ốc.
Khi nãy Lữ Thuần có nói, căn cơ huyền quan của hắn đã bị Phong Thần hủy mất, như vậy rõ ràng là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Khương Tuyết Dương đây mà, bởi vì chính cô ấy mời Phong Thần hạ phàm chứ còn ai nữa.
“Phong Thần quả thật biết cách để xuống tay, Khương hành tẩu không có gì để nói sao?” Hứa Tấn nhìn thẳng vào Khương Tuyết Dương, nghiến răng nói.
“Thế ông muốn tôi nói gì? Thật nực cười, người chém đứt nguyên thần của hắn là Hoàng Hà Nương Nương, ông không tìm cô ta để báo thù thì thôi, cứ khăng khăng tìm Khương Tuyết Dương tôi làm gì?”“Nếu như không phải Phong Thần hủy đi căn cơ nguyên thần của đệ tử ta, khiến y không còn cách nào tái sinh chân khí thì làm gì có khả năng không đỡ được nhát đao đó.
” Hứa Tấn đáp lời.
“Được thôi, thế ông muốn tôi nói gì?”“Ma đạo là kẻ địch chung của Đạo môn, đệ tử Nhân đạo ai cũng phải có trách nhiệm trừ ma vệ đạo.
Chiến lực của Khương hành tẩu siêu phàm, còn được thần niệm bảo hộ từ Phong Thần, cho nên…”“Ông đây là muốn tôi nghênh chiến với Hoàng Hà Nương Nương?” Khương Tuyết Dương cau mày hỏi.
“Đúng vậy!”