Một đao của Thùy Họa đã hủy được nguyên thần của Lữ Thuần, sức chiến đấu vô song này quả thật quá khủng khiếp, không ngờ tên Hứa Tấn lại ép Khương Tuyết Dương ra tay, tôi chỉ có thể nói sự tính toán này của ông ta thâm không chê vào đâu được.
Tuy nhìn thì thấy có căn có cứ, huyền quan của Lữ Thuần đích thị là do Phong Thần đã động tay chân, nhưng vào lúc này đến thằng ngốc cũng có thể nhận ra, ai đứng ra nghênh chiến với Thùy Họa đều phải trả một cái giá rất đắt.
Mời thần nhập thân trong thời đại Mạt pháp là một cấm kỵ, Phong Thập Bát Di ra mặt vì Khương Tuyết Dương một lần cũng không biết phải chịu bao nhiêu hình phạt, nếu như ra mặt thêm lần nữa, vậy thì chính là khiêu khích trắng trợn với tôn nghiêm của Thiên Đình rồi.
Nhưng nếu Khương Tuyết Dương không thể mời thần nhập thân lúc này, với chiến lực của cô ấy làm sao đỡ được sức mạnh của Thùy Họa cơ chứ.
Tôi biết cô ấy rất khó xử, trong lòng chỉ mong cô ấy từ chối đề nghị của Hứa Tấn.
“Tôi từ chối.
” Khương Tuyết Dương cao giọng trả lời.
“Đệ tử tôi Lữ Thuần bị Phong Thần tính kế, cô chính là người đại diện cho Phong Thần tại nhân gian, chuyện này không đến lượt cô từ chối!” Hứa Tấn nói tiếp.
“Khiếp, buồn cười thật, cơ duyên của đàm Cửu Long thì phủ Thiên Sư các người độc chiếm, bây giờ lại muốn tôi đánh tiên phong cho các người sao, thứ lỗi cho tại hạ khó nghe lệnh.
” Khương Tuyết Dương cười lạnh trả lời.
Sắc mặt của Hứa Tấn khó coi đến đỉnh điểm rồi.
Cuộc đối thoại của họ ai nấy có mặt đều nghe rõ mồn một, tuy thừa biết phủ Thiên Sư đang đánh chủ ý gì, nhưng về việc mời thần nhập thân của Khương Tuyết Dương đa số mọi người đã tận mắt nhìn thấy.
Danh tiếng của Khương Tuyết Dương những năm nay như mặt trời ban trưa, Toàn Chân giáo cũng từ đó mà lên như diều gặp gió.
Cây cao đón gió dễ đổ, người nổi bật dễ bị chú ý, vì vậy, trong lúc đó đã có không ít lời bàn luận rằng Khương Tuyết Dương ra tay giúp đỡ là điều đương nhiên.
Chưởng giáo của Toàn Chân giáo tất nhiên không nguyện ý Khương Tuyết Dương ra tay, và rồi chưa kịp đợi ông lên tiếng thì đột nhiên chín vị đệ tử hộ pháp bước đến.
“Khương Tuyết Dương, trận chiến này cô ra tay đi.
” Một trong chín lão đạo sĩ hắc bào lên tiếng.
“Ha ha.
Lý do?” Khương Tuyết Dương không ngại đáp lời.
“Lời ta nói chính là lý do.
” Lão ta nói tiếp.
Tuy hiện tại tổ đình Nhân đạo Hàm Cốc Quan chưa khai quan, nhưng điều này không ảnh hưởng đến địa vị của các vị đệ tử hộ pháp của Nhân đạo trong Đạo môn đâu.
Tiên đạo không nhúng tay vào việc của nhân gian, Ma đạo một đêm đã biến mất, vậy đạo thống trong thiên hạ đều thuộc về Nhân đạo rồi còn gì.
Cho nên, dù danh tiếng của chín vị đệ tử hộ pháp Nhân đạo này không nổi, nhưng lời nói của họ cực kỳ có trọng lượng là đằng khác nha.
Hứa Tấn là người của phủ Thiên Sư, ông ta không có tư cách ép buộc thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo xuất chiến, nhưng nếu là yêu cầu của đệ tử hộ pháp Nhân đạo thì Khương Tuyết Dương không được phép từ chối.
Nếu cô ấy từ chối, đồng nghĩa với việc không tuân thủ giáo nghĩa của Nhân đạo, không chỉ khiến bản thân cô ấy mang họa, thậm chí còn liên đới cả Toàn Chân giáo chịu trận chung.
“Được.
” Khương Tuyết Dương nhịn một hồi rồi trầm giọng đáp.
Thấy cô ấy gật đầu, tôi nhìn vẻ mặt của chưởng giáo Vương Trọng trở nên phức tạp khó tả.
Thế lực của Thùy Họa hiện giờ quá khủng khiếp, đương nhiên ông không mong Khương Tuyết Dương phải dấn thân vào.
Nhưng nếu như cô không xuất chiến, Toàn Chân giáo chỉ còn lựa chọn duy nhất, chính là lập tức trục xuất cô ấy khỏi giáo phái, nếu không thì sẽ phải chịu sự trách phạt của những vị đệ tử hộ pháp.
“Sư phụ à.
”“Tạ Lan, trận này vi sư không thể tránh được, tiếp theo sau vi sư có khả năng không bảo vệ cho cậu được nữa, bây giờ cậu đi đến chỗ của chưởng giáo núi Long Hổ đi, ông ấy còn ở đó thì sẽ không ai dám động vào cậu đâu.
” Khương Tuyết Dương nhìn thẳng vào tôi rồi nói.
“Nhất định Thùy Họa sẽ không mạnh tay với cô đâu, sư phụ cứ ra mặt cho qua chuyện là được.
” Tôi tiếp lời.
“Ma đạo quyết chiến chỉ phân định sống chết, nếu như Hoàng Hà Nương Nương nương tay với tôi há chẳng phải khiến người trong Ma đạo đau lòng sao.
Ngược lại là tôi cũng sẽ không lưu tình đối với cô ấy đâu, trừ ma vệ đạo đó là trách nhiệm của đệ tử Nhân đạo.
”Dứt lời, Khương Tuyết Dương sải bước đi về hướng bờ sông.
Tôi muốn đi theo cô ấy, nhưng cơ thể lại bị một lực Ngũ Hành kéo lại, giây tiếp theo cả người tôi chưa gì đã bị kéo đến bên cạnh chưởng giáo núi Long Hổ rồi.
“Lời của Khương Tuyết Dương nói lúc nãy cậu nghe rồi chứ, giờ thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi đi.
” Chưởng giáo núi Long Hổ lên tiếng.
Khương Tuyết Dương khoác trên mình bộ đồ trắng như tuyết, có chút cảm giác như gió đìu hiu sông Dịch lạnh trong Kinh Kha đối thơ.
Luận chiến lực cô ấy còn không bằng Lữ Thuần, tất cả đều nhờ vào tạo hóa của Phong Thần mà thôi, nhưng hiện giờ Phong Thần đã không thể dùng thần niệm giúp cô ấy nữa rồi.