Thùy Họa đã cảm ngộ được Đại Đạo của Phá Quân, còn nuốt chửng Cửu Thiên Chân Lôi vào huyền quan, chiến lực bây giờ mạnh không ai địch nổi, bây giờ chỉ có thể nhờ vào trận pháp thì còn may ra.
“Tôi biết ngay phủ Thiên Sư nhất định sẽ ép cô ra tay, chỉ là tôi không ngờ cô vậy mà đồng ý rồi.
” Thùy Họa lên tiếng.
“Thân là đệ tử Nhân đạo, trừ ma vệ đạo là bổn phận của Tuyết Dương.
Thực lực giữa tôi và cô chênh lệch quá nhiều, tôi có thể bố trận được không?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Tùy cô thôi.
”Nghe Thùy Họa đồng ý, Khương Tuyết Dương liền lập tức hành động, cử chỉ nhanh như chớp, rất nhanh cô đã bố ra pháp trận huyền diệu vô cực dọc bờ sông.
Pháp trận này không cần pháp khí gì để hỗ trợ, duy nhất chỉ có dấu chân của cô ấy vẽ ra từng dạng phù tự, chính là trận pháp Phong Dương trong Tiên Thiên Cửu Cung Bát Quái trận.
Tiên Thiên Cửu Cung Bát Quái trận nổi danh Tam Quốc, tương truyền rằng do chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ đích thân truyền dạy cho Gia Cát Lượng, trong sử sách cũng chỉ có ông sử dụng qua một lần.
Chủ yếu là do trận pháp này quá đỗi phức tạp, đoạt thiên địa tạo hóa, ứng chiếu với nhật nguyệt tinh thần, cần có số lượng lớn nhân lực mới có thể điều động được.
Nhìn thấy Khương Tuyết Dương đứng bên bờ sông bày ra Phong Dương trận, người của phủ Thiên Sư đã hiểu cô ấy đã sử dụng con bài cuối cùng rồi.
Phong Dương trận tuy chỉ là một trong số Cửu Cung Bát Quái trận, nhưng cũng cần phải có quân lực trên vạn mới có thể thành trận, Khương Tuyết Dương chỉ đơn thuần vẽ ra phù tự, như vậy sẽ hao tổn rất nhiều chân khí.
Tuy rằng chân khi có thể diễn hóa sinh linh vạn vật trong huyền quan, nếu không phải vì cô ấy được Phong Thần phù hộ, với cảnh giới của cô ấy hiện giờ làm sao có thể vẽ hết ra được.
Chỉ cần hoàn tất trận pháp, gió sẽ nổi lên như vòi rồng, uy lực đủ để chiến với nguyên thần rồi.
Ban đầu khi quyết chiến với Lữ Thuần nếu như cô ấy bày ra trận Phong Dương này thì người thua lúc đó chắc không phải là cô đâu, nhưng dễ gì Lữ Thuần cho cô cơ hội để bố trận cơ chứ.
Trận pháp vừa xong thì gió bắt đầu nổi, trời đất kéo theo từng cơn thật ớn lạnh, tuy chỉ một người bố trận nhưng lại có uy lực của vạn quân.
Khương Tuyết Dương đứng giữa trung tâm trận pháp, tà áo phất phơ, cầm thanh kiếm đưa lên, cao giọng lên tiếng: “Sát!”Cuồng phong thổi bay cát đá, tiếng vó ngựa cùng tiếng trống chiến xa mịt mù trong gió.
Một luồng sát khí vô hình hùng vĩ nổi lên từ trận pháp Phong Dương, trong lúc này gió cát liền biến thành một luồng gió hình rồng to tổ chảng.
Rồng vàng gào thét, âm thanh chấn động cả bầu trời.
Nhìn uy thế của nó không thua gì xác rồng không đầu lúc nãy đâu.
Sau khi kết tụ thành hình, con rồng vàng đó trực tiếp lao thẳng vào người của Thùy Họa.
Vốn dĩ nãy giờ tôi còn thấy lo cho Khương Tuyết Dương, nhưng sau khi nhìn thấy con rồng đó uy mãnh như thế, tôi lại bắt đầu thấy lo lắng cho Thùy Họa.
Sức hủy diệt của con rồng này quá mạnh rồi, không biết Thùy Họa làm sao đỡ được nó đây.
Cô ấy không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, nhìn thấy con rồng đó lao đến trong miệng liền niệm chú: “Đao Ý Như Thủy, Thủy Như Long!”Niệm chú xong, Thùy Họa bắt đầu vung đao Lưỡng Đoạn trong tay một cách điên cuồng.
Đao thức của Thùy Họa uyển chuyển tựa rồng múa, Theo động tác của cô ấy, mặt nước vốn đang bình lặng bắt đầu nhẹ nhàng gợn sóng, tiếp đó nước sông cũng dần dần giao động theo đao thức của cô ấy.
Giống như có gì đó dưới nước đang phối hợp với đao thức của Thùy Họa vậy.
Chính vào lúc Phong Dương trận của Khương Tuyết Dương chỉ cách Thùy Họa tầm mười mét, may thay Thùy Họa vừa hoàn thành động tác cuối cùng của đao thức, một nhát chém vào trong làn nước rồi hét lớn: “Khởi!”Chỉ nghe được một tiếng ầm rất lớn, một con rồng từ dưới nước lao ra.
Con rồng vừa lao ra trong nước liền giáp mặt với con rồng vàng kia, tình cảnh rất khó phân định và nan giải.
Cho dù chiến lực của Thùy Họa vô song, nhưng khi triệu hồi con rồng nước đã khiến cô hao tổn không ít chân khí, mà thao túng con rồng nước cũng đã chi phối hết thần niệm trong nguyên thần của cô mất rồi.
Sư phụ tôi, Khương Tuyết Dương còn thê thảm hơn, bản thân cô ấy vốn không phải cảnh giới nguyên thần, chỉ dựa vào trận pháp để điều khiển con rồng của cô ấy.
Từ lúc con rồng của Tuyết Dương được hình thành, cô ấy đã phải điên cuồng đè nén huyền quan của bản thân, dùng hết sức để giữ vững trận pháp.
Thùy Họa còn có thể mượn vào lực nước để duy trì, nhưng Khương Tuyết Dương chỉ có thể dựa vào chân khí trong huyền quan của bản thân thôi, một khi đã rút cạn chân khí, con rồng vàng sẽ lập tức tiêu tán ngay.
Lần này không có Phong Thần bảo vệ cho cô ấy, rất nhanh Khương Tuyết Dương đã rút cạn hết tia chân khí cuối cùng trong huyền quan, cơ thể cô loạng choạng, ngã xuống trong vô thức.
Cô ấy vừa ngã xuống thì đồng thời con rồng cũng mất đi khống chế, lập tức tiêu tán, nhưng con rồng nước của Thùy Họa vẫn còn sức chiến mãnh liệt, xông đến bên bờ sông lao vào người của Tuyết Dương.
Giây phút cô ấy sắp chạm đất, tôi đã chạy đến cạnh đỡ cô ấy ôm vào lòng, thì con rồng nước đó đã xuất hiện trước mặt tôi.
Con rồng nước này được Thùy Họa triệu hồi, cô ấy đương nhiên sẽ không nỡ làm tôi bị thương, không cam tâm phát ra từ “Tử” cuối cùng, trước mắt con rồng đó liền hóa thành dòng nước đổ xà xuống.
Bởi vì triệu hồi trận pháp đã hao tốn không ít nguyên khí trong huyền quan của Khương Tuyết Dương, cũng đã chi phối hết toàn bộ sức lực và tinh thần của cô ấy, hiện giờ cô ấy đang trong tình trạng hôn mê sâu.
Chính vào lúc tôi chuẩn bị ôm cô ấy quay về chỗ cũ để hồi sức, thì sau lưng liền xuất hiện một loạt ánh hào quang đang rộ lên!Xoay người lại thì thấy, thì ra đám người của phủ Thiên Sư nhân lúc Thùy Họa chưa hồi phục nguyên khí khi triệu hồi con rồng nước vừa nảy, họ đã liên thủ với nhanh bắt đầu đánh lén.
Phù lục, thuật pháp, lôi điện như mưa, pháp tướng ngàn vạn, bao nhiêu phù lục bí tịch, trong tích tắc đều lao thẳng đánh về phía của Thùy Họa…