Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1164 - Chương 1164: Thuần Dương Tế Kiếm (2)

Chương 1164: Thuần Dương Tế Kiếm (2) Chương 1164: Thuần Dương Tế Kiếm (2)

“Thái Cổ Chiến Thần từng là kẻ thù không đội trời chung với tôi, quả thực có năng lực trở thành Thái Cổ Thần Vương. Nhưng mà, Kiếm Thần bây giờ cũng không phải kẻ tầm thường, vẫn mong chuyến đi này Ma Đạo Tổ Sư sẽ suông sẻ, tôi xin từ biệt tại đây, thứ lỗi tôi không thể tiễn xa rồi.”

Nói xong, Thùy Họa xoay người bay về đỉnh núi pháo đài tuyết trắng xóa.

Cuối cùng, cô ấy vẫn không mời tôi đến pháo đài băng tuyết, cũng không nhớ ra tôi là ai.

Tử Thần sau khi niết bàn chín lần sẽ quên hết mọi thứ, trừ khi cô ấy tự mình mong muốn, nếu không sẽ không có ai phá tan lớp phòng ngự trong lòng cô ấy.

Nhưng mà có thể được gặp lại cô ấy một lần, đối với tôi cũng là chuyện may mắn rồi.

Ít nhất tôi biết được, Thùy Họa còn mạnh hơn trước kia rất nhiều, không cần tôi phải ngày đêm lo lắng cho an nguy của cô ấy nữa.

Chỉ cần chúng tôi đủ mạnh mẽ, tôi mới có thể mãi mãi ở nhân gian đợi cô ấy, cho dù phải đợi đến điểm tận cùng của thời gian.

Tôi muốn cùng cô ấy ở bên nhau, suốt đời suốt kiếp chẳng rời xa.

Thái Cổ Thần Giới, Hàm Kiếm Cốc.

Hôm nay là ngày Thái Cổ Kiếm Thần Lữ Thuần Dương chính thức tiến lên đài điểm tướng.

Tuy rằng Kiếm Thần chưa từng đảm nhận thần vương, nhưng mà, Thái Cổ Thần Cổ vẫn có gần bảy mươi phần trăm thần minh chọn ủng hộ ông ta đăng cơ.

Nguyên nhân thì không có gì lạ, vì chiến lực của Kiếm Thần vô cùng mạnh.

Ánh kiếm lóe lên lúc trở về, đã chấn động cả Thái Cổ Thần Giới.

Vầng hào quang thuần khiết của Mộ Dung Nguyên Duệ khiến chư thần kính sợ, nhưng thần quang thuần khiến chỉ được xem là con át chủ bài cuối cùng, mà kiếm của Kiếm Thần lại luôn khắc ghi sâu trong lòng của chư thần.

Trận Thí Thần Thập Vạn Kiếm đã được khởi động, Lữ Thuần Dương đứng ngay trung tâm kiếm trận.

Trước khi bắt đầu điểm tướng, chuyện đầu tiên mà Lữ Thuần Dương cần phải dùng khí tức canh kim vô tận của trận Thí Thần thập vạn kiếm, triệu hồi ra thần binh đặc trưng thuộc riêng về Thái Cổ Kiếm Thần.

Kiếm Thanh Sách tuy rằng cũng được xem là thần binh hiếm có ở tam giới nhân gian, nhưng lúc vong hồn của thần Thượng Cổ tiêu tán đã mất đi toàn bộ sức mạnh, nó đã không còn xứng với thân phận Thái Cổ Kiếm Thần của Lữ Thuần Dương nữa.

Hôm nay ông ta phải triệu hồi ra thần binh đã thất truyền từ lâu của Thái Cổ Kiếm Thần, kiếm Chủ Tể.

Kiếm Chủ Tể của Kiếm Thần và cung Lạp Thi Tinh Tọa của Lạp Thần đều là một trong mười thần binh của Thái Cổ Thần Giới

Nếu như không chết dưới tay Thiên đạo, Thái Cổ Kiếm Thần cũng phải dùng thanh kiếm này chinh phục chư thần, bước lên ngôi vị Thái Cổ Thần Vương.

Sau khi Thiên đạo quét sạch Thần Giới, đã phá hủy đi thanh kiếm này, nhưng không thể xóa đi ký ức của tộc Kiếm Thần về thanh kiếm này.

Trôi qua hàng ngàn năm, tộc Kiếm Thần vừa âm thầm chờ đợi Kiếm Thần quay về, vừa lợi dụng trận thí thần thập vạn kiếm ngưng tụ khí tức canh kim của Thái Cổ Thần Giới, hòng phục hồi lại kiếm Chủ Tể.

Hôm nay Kiếm Thần đã quay lại, mà khí tức canh kim trong trận cũng đã ngưng tụ xong.

Chỉ đợi Kiếm Thần ra tay thôi, dùng kiếm tâm ngưng tụ khí tức canh kim, đúc luyện thần binh.

Lữ Thuần Dương đứng giữa trận pháp, xung quanh ông ta là hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm.

Mỗi một thanh kiếm, đều có thể xem là thần binh sát phạt vô song, nhưng mà hôm nay, bọn chúng đều sẽ trở thành vật tế, thanh kiếm Thanh Sách trong tay Lữ Thuần Dương cũng có chung số phận, đều là vật tế để triệu hồi kiếm Chủ Tể.

“Thiên Địa Canh Kim, căn nguyên vạn kiếm”

Lữ Thuần Dương hét lên một tiếng, vang vọng lên tận trời cao.

Sắc trời đột nhiên thay đổi, sấm chớp nổi đùng đùng, phía trên kiếm trận bỗng nhiên tích tụ lại một mảng mây sấm sét.

Tiếp theo đó, sấm sét ầm ầm đổ xuống, toàn bộ rải đều trên mỗi thanh kiếm trong kiếm trận.

Nhờ có sấm sét cường hóa, hàng ngàn thanh kiếm phát ra tiếng kêu keng két, ầm ĩ cả nền trời.

Qua hồi lâu, cuối cùng đã có thanh kiếm đầu tiên không chịu nổi, nổ tung thành cát bụi.

Kiếm tâm của Lữ Thuần Dương điều khiển khí tức canh kim thuần túy, ngưng tụ chúng lại một chỗ.

Sau khi thanh kiếm đó vỡ nát, ngay giây tiếp theo đã có thanh kiếm thứ hai chịu chung số phận.

Cuối cùng, toàn bộ kiếm đều nổ tung.

Khí tức canh kim ngưng tụ giữa không trung tạo ra một hư ảnh hình kiếm tỏa ra ánh sáng thần bí khiến người ta lóa cả mắt.

Thanh kiếm Thanh Sách trong tay Lữ Thuần Dương cũng vỡ tung, đợi sau khi khí tức canh kim bên trong kiếm Thanh Sách cũng truyền vào hư ảnh, nó bắt đầu hóa thành thực thể.

Đó là một thanh kiếm dài, màu đen, có hình dáng cổ sơ.

Kiếm dài ba thước bảy tấc, vừa vặn với thân hình của Lữ Thuần Dương, nằm gọn trong bàn tay.

Tuy rằng so với thân hình cao lớn của chư thần, thanh kiếm này khá nhỏ bé, nhưng lại hàm chứa sức mạnh đáng sợ.

Thân kiếm vừa được luyện thành, toàn bộ sấm chớp của trời đất đều tập trung vào đuôi kiếm.

Lúc Lữ Thuần Dương nắm lấy kiếm Chủ Tể, khơi thông với kiếm tâm, cả người biến thành một thanh kiếm.

Đây là áo nghĩa của kiếm Chủ Tế, người sử dụng thanh kiếm này đã cùng kiếm hòa làm một.

Trình độ kiếm đạo của Lữ Thuần Dương đã đủ khiến chư thần bằng lòng quỳ xuống xưng thần, sau khi nắm giữ lấy kiếm Chủ Tế càng như hổ mọc thêm cánh.

Là thần kiếm trong kiếm, là kiếm thần trong đám cao thủ.

Tựa hồ từ nay về sau, trên trời dưới đất đã không còn ai ngăn cản bước chân của ông ta.

“Chúc mừng Kiếm Thần.”

Chư thần hò reo hoan hô, cung kính quỳ xuống.

Khóe miệng của Lữ Thuần Dương nhếch lên, hiện giờ ông ta đã có lòng tin mình đủ sức đánh bại tất cả mọi kẻ địch, ngoài Thiên đạo.

Bình Luận (0)
Comment