Có kiểu mỹ nhân, vừa gặp đã không quên.
Một ngày không ngày, mong nhớ thành điên.
Từ lúc từ biệt ở m Ti, tôi đã không còn gặp lại Thùy Họa nữa.
Nhớ mang máng ngày đó, tôi và cô ấy tạm biệt nhau ở Quỷ Môn Quan.
Thùy Họa nói, niết bàn chín lần là số mệnh mà cô ấy không thể tránh né được, định sẵn tôi phải luôn đứng ở nhân gian đợi cô ấy, đợi cô ấy trở về.
Từ đó về sau, mỗi khi màn đêm buông xuống tôi đều nhớ đến cô ấy. Trải qua một trận chiến, tôi luôn có cảm giác cô ấy đang sát cánh chiến đấu cùng với tôi.
Căn phòng của chúng tôi vẫn còn lưu giữ mùi hương hơi thở của cô ấy, mỗi phiến đá ở Quy Khư vẫn hằn sâu dấu chân của cô ấy.
Tôi nhớ mong cô ấy, đệ tử Ma Đạo đều nhớ mong cô ấy.
Nhưng mà, cô ấy đã quên đi chúng tôi.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lạnh lùng nghiêm nghị, xa cách không có chút ấm áp nào.
Tôi nghe thấy mà lòng quặn đau, những kỷ niệm lần lượt ùa về. Nỗi nhớ dâng trào như thủy triều tà, khiến tôi không thể kiềm chế được lòng mình. Tôi chỉ muốn bước đến ôm chặt cô ấy vào lòng, nói với cô ấy, em là vợ của anh.
Nửa đời trước của tôi chỉ là một mớ hỗn độn, vật vã sống qua ngày. Chính là Thùy Họa giúp tôi mở ra vận mệnh thật sự của mình, từ đó về sau tôi và cô ấy cùng nhau gánh vác cờ chiêu hồn Ma đạo.
Hôm nay, Ma đạo đã đạt được thành công mỹ mãn, nhảy ra khỏi sự kiểm soát của bàn cờ số mệnh, nhưng cô ấy lại không thể quay về nữa.
Mà tất cả nỗi mong nhớ hay tưởng tượng của tôi, đều chỉ có thể còn lại trong những mảnh vỡ hồi ức mong manh loáng thoáng trong đầu.
Đàn cổ tế sông Hoàng Hà đã biến mất rồi, hôn lễ từng gây chấn động thế gian của Hoàng Hà Nương Nương đã sớm trở thành truyền thuyết xa xưa.
Nước mắt tôi rơi đầm đìa trên má, đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, ngắm nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc đứng trước mặt tôi.
Mái tóc của cô ấy tung bay trong gió, đứng trang nghiêm ngay tại chỗ.
Cô ấy không cài bất kỳ trang sức nào trên đầu, mái tóc trắng thoải mái tùy ý tung bay theo làn gió, ngọn lửa màu đen trong đáy mắt vẫn bùng cháy như cũ.
Dù người đang đứng ngay trước mặt, nhưng tôi lại cảm thấy xa tận chân trời.
Tính cách Thùy Họa lạnh nhạt xa cách, chỉ thể hiện chút dịu dàng hiếm có trước mặt tôi, nhưng bây giờ, cô ấy đã không còn dịu dàng với tôi nữa.
Bởi vì cô ấy đã quên mất tôi rồi.
Ngàn lời vạn lời đều không thể bày tỏ, chỉ ngập ngừng đáp lại cô ấy một câu: “Tôi chính là Ma Đạo Tổ Sư.”
Nghe thấy hai chữ Ma đạo, Thùy Họa hơi cau mày, hỏi: “Là Ma đạo mà Huyễn Ma Kiêm Hà từng nhắc tới sao?”
“Không sai, Kiêm Hà là đệ tử của Ma đạo tôi.”
“Tôi từng nghe chủ nhân Huyễn Ma nói, Ma đạo muốn làm trái với lẽ trời, là kẻ thù của Thiên đạo, tương lai sẽ cùng Thái Cổ Tam Giới hợp tác chiến đấu với Thiên đạo.”
“Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt trời. Trong tương lai không chỉ mình Ma đạo chúng tôi cùng chiến đấu với Thái Cổ Tam Giới, vẫn còn có chúng sinh lục đạo nhân gian.”
“Tôi từng có hồi ức tại nhân gian. Nhưng mà, tôi đã chọn quên đi nó.”
“Tại sao chứ?”
“Những thứ tồn tại, chỉ là ảo ảnh; những thứ vĩnh hằng, cuối cùng sẽ bị tiêu diệt. Thế gian vạn vật, đầy đủ màu sắc, chẳng qua chỉ là lừa gạt lòng người mà thôi. Nhân gian như vậy, có gì đáng để lưu luyến chứ.”
Lời của Thùy Họa khiến tôi không thể phản bác, bởi vì cô ấy nói toàn là sự thật.
Thời gian sống ở nhân gian càng lâu, càng khiến nhân sinh vô vị nhạt nhẽo, cô đơn như đứng giữa làn tuyết rơi.
Từ xưa đến nay, những kẻ mạnh đều mong muốn nhanh chóng được phi thăng lên cao, cắt đứt trần duyên.
Nhưng mà chỉ Ma đạo còn ở lại nhân gian, tôi sẽ mãi mãi không cảm thấy cô đơn.
Đệ tử Ma đạo có tình có nghĩa, đã để lại nhiều bài văn thơ xúc động lòng người.
Một câu đệ tử Ma đạo vạn kiếp thiên hồng, đã chôn sâu tất cả nỗi cô đơn tại nhân gian.
“Nhân gian cô đơn buồn tẻ, không biết Tử Thần các hạ ở Minh Giới sống như thế nào?” Tôi hỏi.
“Minh Giới là đất nước của vong hồn, vạn vật đều bị băng phong, không biết cô đơn là cái gì.”
“Nói như vậy, Tử Thần các hạ nhất định thích sống ở Minh Giới hơn rồi?”
“Có lẽ nên nói là tôi thích phong cảnh của Minh Giới hơn, không có độ ấm không có tình cảm, lại giúp tâm tình của tôi trở nên yên bình thoải mái.”
Nói rồi, Thùy Họa giơ bàn tay trắng nõn như ngọc ra, đón lấy một bông tuyết.
Bàn tay trắng nõn nà mềm mại, từng nắm chặt lấy tay tôi, đồng hành cùng tôi suốt đêm dài.
Bàn tay từng nắm chặt thanh đao sắc bén, vì Ma đạo xông pha chinh chiến nơi sa trường.
Bây giờ, đôi bàn tay ấy cũng đang cầm đao, nhưng đã không còn vì Ma đạo cũng không còn vì tôi.
Tuyết Dương từng hỏi tôi có hối hận vì đã phong thần cho Thùy Họa hay không, nếu như tôi không phong cô ấy làm Tử Thần, thì cô ấy chỉ có một thân phận duy nhất, chính là tướng Phá Quân của Ma đạo.
Câu trả lời của tôi chính là không hối hận, bởi vì nếu không phong thần, thì sẽ không có Ma đạo của ngày hôm nay, tôi sẽ không giải đáp được bí mật xuất thân của Ma Đạo Tổ Sư, cũng không thể có được sức mạnh hoàn chỉnh của vận mệnh.
Phải có người hy sinh, chỉ có sự hy sinh mới được ghi nhớ.
“Ma Đạo Tổ Sư đến đây, rốt cuộc có mục đích gì?” Sau khi im lặng hồi lâu Thùy Họa hỏi.
“Đến Thái Tổ Thần Giới, giúp Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ trở thành Thái Cổ Thần Vương.” Tôi nói.