Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1162 - Chương 1162: Nhất Biệt Lưỡng Khoan (2)

Chương 1162: Nhất Biệt Lưỡng Khoan (2) Chương 1162: Nhất Biệt Lưỡng Khoan (2)

Bởi vì chỉ cần Thí Thần Thập Phương Kiếm Trận không bị phá, Kiếm Thần sẽ luôn bất khả chiến bại, cho dù bọn họ có liên thủ diệt được Chiến Thần, vị trí Thái Cổ Thần Vương cũng không đến lượt đám bọn họ tranh giành.

Nếu đã như vậy, chư thần đương nhiên chẳng có lý do gì để ra tay với Chiến Thần nữa.

Hơn nữa, tới giờ bọn họ vẫn luôn trì hoãn không chịu hành động kỳ thực là bởi trong lòng lo lắng Chiến Thần hãy còn con át chủ bài chưa được tung ra, lúc này mạo hiểm lại càng không thích hợp.

Chiến Thần vốn chẳng phải người nhân từ, Kiếm Thần lại càng sát phạt vô song.

Đắc tội một trong hai kẻ này đều dẫn đến kiếp nạn diệt tộc.

Cuộc chiến giữa các vị thần sẽ không vì sự rút lui của chư thần mà kết thúc, ngược lại sẽ trực tiếp bước vào trận quyết chiến cuối cùng do sự trở lại mạnh mẽ của Thái Cổ Chiến Thần và Kiếm Thần.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vào lúc hai người này phân chia thắng bại, kẻ còn sống nhất định sẽ thống trị một phương Thái Cổ Thần Giới.

Chư thần ảm đạm rút lui, Mộ Dung Nguyên Duệ bay lơ lửng trên không trung. Hỗn Độn Thần Nhãn đã đóng lại, một lần nữa biến thành một đạo thụ văn nhàn nhạt.

Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn về phía Tây Nam, đứng đó hồi lâu mới quay lại mặt đất, thống lĩnh năm quân Chiến Thần rút về thành Anh Hùng.

Ngày thứ hai kể từ khi Kiếm Thần quay lại, thế lực của Thái Cổ Thần Giới đã có những thay đổi rõ ràng.

Giống như những gì Thần Quang Minh đã nói, bọn họ bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.

Bởi vì, dù là Hỗn Độn Thần Quang của Chiến Thần hay kiếm ý chọc thiên của Kiếm Thần Thập Phương đều là những thứ mà bọn họ không thể địch lại được.

Về phần Kiếm Thần và Chiến Thần kẻ nào mạnh hơn, không đến lúc giao thủ thì ai cũng không thể nhìn ra được.

Một tháng sau, việc phân chia thế lực trong Thái Cổ Thần Giới đã kết thúc.

Thần Thái Dương, Thần Quang Minh, Nữ Thần Tự Nhiên và các thần minh chí cường khác đã dẫn dắt khoảng 100 thần tộc lớn nhỏ đầu nhập dưới trướng của Thái Cổ Kiếm Thần.

Nữ Thần Băng Tuyết, Nữ Thần Phục Thù mang theo các thần tộc còn lại gia nhập trận doanh của tộc Chiến Thần.

Nữ Thần Băng Tuyết gia nhập là bởi cùng thuộc thế lực Bắc phương giống tộc Chiến Thần, trong khi Nữ Thần Phục Thù do đích thân Mộ Dung Nguyên Duệ có lời mời.

Ban đầu Nữ Thần Phục Thù còn do dự không quyết, không biết giữa Chiến Thần và Kiếm Thần nên lựa chọn ai.

Mãi cho đến khi Mộ Dung Nguyên Duệ tới tìm, nói rằng cô từ nhân gian mà đến, là Nguyệt Thần của nhân gian.

Nữ Thần Phục Thù lập tức hiểu ra bản thân nên lựa chọn thế nào.

Là người nắm giữ sức mạnh hỗn độn bản nguyên có thuộc tính bóng đêm, Nữ Thần Báo Thù đương nhiên biết uy lực của Nguyệt Thần như thế nào. Nếu như Thái Cổ Nguyệt Thần trước đây mạnh mẽ quay lại, vậy thì vương triều Ám Hắc Chi Nguyệt do cô ta khổ tâm xây dựng phải đổi chủ rồi.

“Ở nhân gian có Ma đạo, Nguyệt Thần và Phong Thần đều là đệ tử Ma đạo”. Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

“Ma đạo?” Nữ Thần Phục Thù kinh ngạc hỏi.

“Không chỉ Nguyệt Thần và Phong Thần là đệ tử Ma đạo, chủ nhân Huyễn Ma của Thái Cổ Ma Giới cũng là người của Ma đạo, ngay cả Thái Cổ Minh Giới Tử Thần trước khi hoàn thành chín lần niết bàn cũng giữ thân phận là đại tướng quân của Ma đạo”.

Nữ Thần Phục Thù kinh ngạc vô cùng, cô không thể tưởng tượng Ma đạo đến cùng là một tổ chức như thế nào, ngay cả những người mạnh nhất trong khắp Thái Cổ Tam Giới cũng phải dốc sức phục vụ.

Thậm chí vì bảo hộ Ma đạo, Thái Cổ Nguyệt Thần và Thái Cổ Phong Thần còn từ bỏ cơ hội quay lại Thần Giới.

Trầm mặc một hồi lâu, Nữ Thần Phục Thù hỏi: “Chiến Thần Bệ hạ, lẽ nào ngài cũng là đệ tử của Ma đạo?”

“Không, ta là chủ mẫu của Ma đạo”.

Sau khi vạch trần bí mật về xuất thân Đạo Tổ và lưu truyền tên tuổi khắp Tam giới, nắm giữ trọn vẹn sức mạnh vận mệnh, tôi bèn rời khỏi nhân gian.

Giờ đây tôi đã không còn chịu sự khống chế của pháp tắc Thiên Đạo, cùng với một đạo kiếm quang Côn Lôn Tuyết chói lòa, tôi trực tiếp vượt qua tinh hà, đi đến bên ngoài vũ trụ hư không.

Tại nơi này, tôi nhìn thấy pháp trận phòng ngự của Tứ Tướng Thần Thú nối tiếp nhau. Chính tòa pháp trận này đã ngăn cản Kiêm Hà và Thùy Hòa tiếp cận nhân gian.

Sự xuất hiện của tôi đã gây ra chấn động cho pháp trận phòng ngự, kính tượng của Tứ Tướng Thần Thú nhanh chóng được triệu hồi, mưu đồ muốn giết tôi.

Đáng tiếc, kính tượng của bọn chúng so với bổn tôn còn kém rất xa, sau khi tôi đã nắm được sức mạnh vận mệnh hoàn chỉnh, bọn chúng không thể nào khóa được thần niệm khí cơ của tôi, chỉ có thể giương mắt nhìn tôi ngự kiếm rời đi.

Vận mệnh tồn tại trong bóng tối, sau khi nắm được sức mạnh vận mệnh, trừ khi tôi chủ động nghênh chiến, dưới tay Thiên Đạo không kẻ nào có thể ngăn cản con đường của tôi.

Vũ trụ hư không, những ngôi sao lớn như cái đấu.

Thiên địa mênh mông, không biết dừng chân nơi đâu. Nhật nguyệt tuần hoàn, lặp đi lặp lại.

Lần trước tôi tới hư không, bên cạnh còn có Mộ Dung Nguyên Duệ bầu bạn, lần này chỉ có mình tôi cô độc du hành giữa các vì tinh tú.

Những ngôi sao lấp lánh, lạnh lẽo và cô đơn.

Lòng vướng bận vì an nguy của Mộ Dung Nguyên Duệ, tôi ngày đêm không ngừng tăng tốc bay về phía Thái Cổ Thần Giới.

Trong bóng đêm u tịch, không rõ đã bay được bao lâu, tôi bỗng cảm nhận được một cỗ sức mạnh tử vong âm hàn vô cùng mạnh mẽ.

Tử ý nồng đậm, lạnh lẽo thấu xương.

Tôi nhìn thấy hoa tuyết đang điên cuồng nhảy múa trong bóng đêm, cũng nhìn thấy một tòa bảo lũy đang lơ lửng trong làn mưa tuyết.

Băng sương bảo lũy, đại quân của Thái Cổ Minh Giới Tử Thần.

Cơ thể tôi cứng đờ, những suy nghĩ về chuyện xưa trong quá khứ tràn về như nước lũ, nhấn chìm lấy tôi.

Mãi cho đến khi một cỗ thần niệm cực kỳ lạnh giá bao trùm lấy thân, tôi mới tỉnh lại.

Giọng nói quen thuộc không mang theo bất kỳ một tia cảm xúc nào, Thùy Họa phát ra cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc đối với sự xuất hiện của tôi.

“Người tới là kẻ nào?”

Bình Luận (0)
Comment