(1) Giải thích tên chương: Nhất biệt lưỡng khoan nghĩa là sau khi chia tay mong cả hai người đều có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Chỉ một đạo Hỗn Độn Thần Quang đã khiến Thần Thú Vũ Cương hoàn toàn biến mất tại Thái Cổ Thần Giới, Lạp Thần trong cơn hốt hoảng lúng túng tột độ đã bỏ chạy về phía vùng đất cực Bắc xa xôi lạnh lẽo.
Mộ Dung Nguyên Duệ không đuổi theo; sau khi mất đi hàng triệu đại tướng thần thú và sức mạnh ý chí, Thác Bạt Liệt chẳng khác nào chó nhà có tang, đã trở thành vị thần thấp kém nhất, biến mất trong Thái Cổ Thần Giới.
Hỗn Độn Thần Quang đã rút cạn toàn bộ thần niệm của Mộ Dung Nguyên Duệ, Tiên Thiên Ngũ Hành Chi Khí trong huyền quan cũng bị vắt kiệt.
Hiện giờ cô đã suy yếu đến cùng cực, mà chư thần vẫn đang âm thầm rình mò bên cạnh.
Thần niệm của Mộ Dung Nguyên Duệ cạn kiệt, chư thần đều cảm nhận được, Nữ Thần Phục Thù là người đầu tiên có ý định ra tay.
“Ý chí Vũ Cương đã không còn, thần niệm Chiến Thần đã cạn kiệt, lúc này không ra tay còn đợi tới bao giờ?” Cô ta hỏi.
“Uy lực của Chiến Thần chư vị đều đã nhìn thấy, đợi đến khi cô ta hồi phục lại sức lực, ai trong chúng ta có thể là đối thủ của người này chứ? Chỉ e tới lúc đó, cho dù chư thần có liên thủ cũng chẳng ngăn nổi Chiến Thần đăng vị trở thành Thái Cổ Thần Vương”. Nữ Thần Tự Nhiên nói.
Hai vị Nữ Thần này thực lực khá yếu, vì vậy điều họ không muốn thấy nhất là Chiến Thần cường đại tham gia vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị.
Thần Thái Dương trong lòng cũng rục rịch, ánh mắt hướng về phía Mộ Dung Nguyên Duệ đặc biệt nồng nhiệt.
Hải Thần và Nữ Thần Băng Giá cũng có ý đồ ra tay, duy chỉ có Thần Quang Minh là im lặng không nói. Thân là vị thần quyền năng nhất của Thái Cổ Thần Giới, suy nghĩ của Thần Quang Minh cũng sâu sắc hơn rất nhiều.
Thái Cổ Thần Giới khẩn trương lựa chọn Thái Cổ Thần Vương là vì cuộc chiến báo thù Thiên Đạo.
U Huỳnh và Chúc Chiếu – hai đại thần thú Hỗn Độn thậm chí còn thông linh trở thành thánh trước cả Thiên Đạo. Sức mạnh của Hỗn Độn Thần Quang vô cùng khủng khiếp, thú thể của Vũ Cương mới chỉ bị nhìn lướt qua một cái liền tan xương nát thịt, ý chí tiêu vong.
Nếu lúc này đây bởi vì ích kỷ cá nhân mà tiêu diệt Thái Cổ Chiến Thần, vậy thì tương lai trong trận đối chiến với Thiên Đạo, Thần Giới không nghi ngờ gì nữa – đã đánh mất con át chủ bài của mình.
Điều này đối với Thái Cổ Thần Giới mà nói, cuối cùng là họa hay là phúc?
Thế nhưng nếu giữ lại Chiến Thần, vậy thì ngôi vị Thần Vương nhất định sẽ thuộc về cô ấy, trong lòng Thần Quang Minh quả thực không cam tâm.
Cuối cùng, ông ta vẫn quyết định đánh cược một trận.
Thiên Đạo bây giờ cũng không phải là Thiên Đạo trước kia, nhân quả quấn thân thực lực tổn hao.
Nếu như Thái Cổ Tam Giới liên thủ chiến đấu, vậy thì việc đánh bại Thiên Đạo cũng không nhất thiết cần có Chiến Thần xuất lực.
Ngay lúc thần Quang Minh vừa hạ quyết tâm, chuẩn bị bày tỏ thái độ hợp tác với chư thần, cùng nhau tiêu diệt thần niệm của Mộ Dung Nguyên Duệ, Tây Nam Tàng Kiếm cốc thuộc tộc Chiến Thần đột ngột bùng nổ kiếm ý chọc thiên.
Cỗ kiếm ý này dồi dào vô cùng, vừa mới xuất thế liền khiến tứ phương phải chấn động. Thiên tượng do nó sinh ra dường như cũng chẳng hề thua kém khi thú thân Vũ Vương hiện hình.
Kể từ khi Thái Cổ Kiếm Thần khôi phục cho đến này, tộc Kiếm Thần vẫn luôn sống ẩn dật trong Tàng Kiếm cốc, sống một cuộc sống xa lánh thế sự.
Bọn họ sẽ không tranh giành tài nguyên của thần tộc khác, cũng không một thần tộc nào dám mạo hiểm đối đấu với nguy cơ bị Thí Thần Thập Phương Kiếm Trận đồ sát để cướp đoạt tài nguyên của tộc Kiếm Thần.
Thế nhưng, cùng với sự bùng nổ của cỗ kiếm ý vừa rồi, một tin tức nhanh chóng lan khắp Thái Cổ Thần Giới.
Sau sự trở lại của Thái Cổ Kiếm Thần, một vị thần minh có sức mạnh khủng khiếp – Thái Cổ Kiếm Thần – cũng đã quay lại.
Chư thần im lặng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vốn dĩ còn chưa thức tỉnh từ trong Hỗn Độn Thần Quang của Thái Cổ Chiến Thần, giờ đây lại nhìn thấy Kiếm Thần bộc lộ sự sắc bén phi phàm.
Ngoại trừ một tộc Lôi Thần vẫn không có động tĩnh gì, ba đại thần tộc mạnh nhất Thái Cổ đã nghênh đón sự quay lại của hai vị Chủ Thần.
“Có lẽ, vị trí Thần Vương này trước nay đều không thuộc về chúng ta”. Thần Quang Minh buồn bã nói.
“Hai hổ đánh nhau, một con tất thương”. Thần Thái Dương vẫn còn không cam tâm, nói.
“Ngươi sai rồi, Kiếm Thần và Chiến Thần tượng trưng cho sức mạnh chiến đấu khủng khiếp nhất của cả Thần Giới, mà trận đấu giữa bọn họ tất sẽ phá hủy cả nơi này, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Hay là nói, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta buộc phải đưa ra lựa chọn rồi”. Thần Quang Minh nói.
Nếu kẻ quay lại chỉ có một mình Chiến Thần, Thần Quang Minh còn có thể tự thuyết phục bản thân đưa ra quyết định. Thế nhưng sự quay về của Kiếm Thần đã khiến ông ta triệt để chết tâm với ngôi vị Thái Cổ Thần Vương.