Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1160 - Chương 1160: Hỗn Độn Thần Quang (2)

Chương 1160: Hỗn Độn Thần Quang (2) Chương 1160: Hỗn Độn Thần Quang (2)

Cho dù Thái Cổ Kiếm Thần có sống lại cũng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh đòn tấn công sắc bén này, không dám trực tiếp đối diện.

Lúc này thú thân Vũ Cương còn cách Mộ Dung Nguyên Duệ chừng một nghìn trượng.

Chính trong khoảng cách một nghìn trượng ngắn ngủi này, thú thân Vũ Cương đã hoàn toàn thể hiện bản năng dã thú điên cuồng, lộ ra thú tính của mình.

Giống như Cung Công năm xưa giận dữ phát điên tấn công núi Bất Châu, mang theo ý chí hủy diệt vô cùng khủng khiếp.

Thác Bạt Liệt biết rất rõ thời gian đang nằm trong tay mấy kẻ đang khoanh tay quan sát trận đấu kia, nếu như ông ta không thể dùng khoảng thời gian nhanh nhất để kết liễu Chiến Thần, càng trì hoãn lâu, điểm yếu của ông ta sẽ càng nhiều. Đến lúc đó cho dù có giết được Chiến Thần thì cũng khó mà thoát được cuộc liên hợp vây kích của chư thần.

Vì vậy mà đòn tấn công do thú thân Vũ Cương đích thân ra tay này so với làn sóng hủy diệt trước đó còn mạnh hơn rất nhiều.

Thú thân Vũ Cương đích thân ra tay, thiên tượng một lần nữa lại xảy ra.

Bầu trời dường như vỡ vụn, các vì sao cũng giống như mất đi quỹ đạo. Trăng mờ sao hỗn loạn, sấm sét rọi u minh.

Cùng với hành động của Vũ Cương, thiên địa cũng sinh ra một cơn cuồng phong mang theo sát khí khủng khiếp.

Cuồng phong như đao, khiến chiến bào của Mộ Dung Nguyên Duệ kêu lên loạt xoạt.

Thổi bay cả tử kim quan của cô, tóc tím đầy đầu đang điên cuồng khiêu vũ trong gió.

Thổi xuyên qua cả khôi giáp, áo giáp từng mảnh bay đi.

Thổi tới nỗi tử kim pháp kiếm trong tay cô không tránh khỏi rên rỉ kêu lên.

Thế nhưng vẻ mặt cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.

Cuồng phong như đao lóa mắt, cô dứt khoát nhắm chặt hai mắt.

Mắt đã nhắm chặt, cái gì cũng không thấy được.

Chư thần sửng sốt, không chỉ kinh ngạc trước sức mạnh khủng khiếp của thú thân Vũ Cương, đồng thời còn chấn kinh trước phản ứng của Chiến Thần.

Lẽ nào Thái Cổ Chiến Thần cứ thế dễ dàng đón nhận vận mệnh của bản thân như vậy?

Dưới mặt đất, trăm vạn tàn binh còn sót lại của tộc Chiến Thần đang âm thầm rơi lệ.

Tộc Chiến Thần đã khổ sở ròng rà chờ đợi vô số năm, gần đây mới đợi được Chủ Thần của bọn họ quay lại.

Chưa tới ba ngày, bọn họ lại một lần nữa mất đi sự bảo hộ của Chủ Thần, như vậy làm sao lại không khiến người ta đau lòng cơ chứ.

Quan trong nhất là, nếu hôm nay Chiến Thần thất thủ, toàn bộ tộc Chiến Thần cũng phải chôn cùng cô.

Lẽ nào đây chính là vận mệnh của tộc Chiến Thần?

Năm đại trưởng lão dò hỏi lẫn nhau, trong mắt chỉ toàn bi ai vô tận.

Cuối cùng thú thân Vũ Cương đã tiến tới trước mặt Mộ Dung Nguyên Duệ.

Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, thụ văn trên trán bắt đầu hiện lên quầng sáng lấp lánh.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng Thác Bạt Liệt ngày càng mạnh mẽ, một chút do dự cũng không có, há cái miệng to lớn như hố đen, định một ngụm nuốt chửng Mộ Dung Nguyên Duệ, nhai thành từng mảnh, nuốt vào trong bụng, hủy diệt thần hồn.

Tuy nhiên, vào khắc cuối cùng khi ông ta chuẩn bị chạm vào Mộ Dung Nguyên Duệ, giữa mày đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức.

Ngay sau đó, nỗi đau tột cùng này liền thâm nhập vào huyết mạch trong cơ thể, dường như có thể xé nát thần hồn bất kỳ lúc nào.

Nỗi đau không thể khống chế, động tác của Thác Bạt Liệt đột nhiên dừng lại, toàn thân run lẩy bẩy, máu huyết từ bên trong tràn ra, rất nhanh liền giống như thác đổ, không trung rơi xuống một trận mưa máu.

Thác Bạt Liệt kêu lên một tiếng thê lương, điên cuồng lùi bước.

Khoảnh khắc lui bước ấy, cuối cùng ông ta cũng hiểu nỗi đau đớn của mình rốt cuộc đến từ đâu.

Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Thế nhưng thụ văn trên trán cô đã mở ra rồi.

Là một đôi thụ nhãn, hắc bạch phân minh.

Màu đen tượng trưng cho sức mạnh U Huỳnh, màu trắng tượng trưng cho sức mạnh Chúc Chiếu.

Hai mắt giao cảm, tỏa ra thần quang hỗn độn.

Trước đây thất thải thần quang của Thất Thải Minh Vương Khổng Tuyên Ma đạo được cho là quét sạch vạn vật, thế nhưng nếu so sánh với hỗn độn thần quang này thì chẳng khác nào dùng hạt gạo so với trăng tỏ.

Cho đến giờ, sức mạnh thần thông nhất của Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ có Chiến Thần Chi Đạo, ngay cả sức mạnh hỗn độn bản nguyên mà cô nắm giữ cũng liên quan đến việc điều động Tiên Thiên Ngũ Hành Chi Khí.

Chính khả năng kiểm soát tối thượng của cô đối với ngũ hành sinh khắc mới có thể giúp cô dưới tình huống cơ duyên xảo hợp thành công ngưng tụ Thần Nhãn Hỗn Độn.

Về phần cơ duyên này đến từ nơi nào, ngay cả bản thân cô cũng không thể giải thích được.

Bản thân cô không cách nào lôi kéo sức mạnh U Huỳnh và Chúc Chiếu rải rác trên chiến trường, chỉ có thể mơ hồ đoán được nó có liên quan tới hài tử trong bụng cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô vô cùng xúc động.

Thiên Đạo nhiều lần gian dối, e rằng ngay cả vận mệnh cũng không nhịn được mà phải sửa lại quy tắc.

Thác Bạt Liệt không ngừng gào thét, thanh âm thảm thiết.

U Huỳnh và Chúc Chiếu là Thánh Thú Hỗn Độn, trước mặt chúng, tất cả thần thú hậu thế đều phải thần phục.

Thần quang hỗn độn quét sạch vạn vật, Thác Bạt Liệt nếu muốn giữ mệnh buộc phải từ bỏ thú thể Vũ Cương, nếu không tất bị hủy diệt cùng với nó.

Thế nhưng muốn ông ta phải từ bỏ, trong lòng lại không cam tâm xiết bao.

Cuối cùng, Thác Bạt Liệt không cách nào chịu được nỗi đau bị xé nát linh hồn, thần hồn đành phải thoát khỏi thú thân Vũ Cương.

Ngay sau đó thú thân liền vỡ tan tành trong không trung, hóa thành huyết khí vô tận, nhuộm đỏ toàn bộ bầu trời phương Bắc.

Thú thân Vũ Cương bị tiêu diệt, nghĩa là từ đây Thần Giới hoàn toàn không còn lưu lại ý chí tàn lưu nào của Thú Thần Vũ Cương

Tro tàn về với tro tàn, cát bụi trở về với cát bụi, tất cả những gì thuộc về ông ta đều đã hóa hư vô.

Bình Luận (0)
Comment