"Bình Nguyên Thiểm Quang là nơi chết chóc, đại quân băng qua e là sẽ bị thương vong nặng." Nữ thần Băng Tuyết nói.
"Ai nói chúng ta nhất định phải hành quân trên mặt đất?"
"Ý Chiến Thần bệ hạ là?"
"Xây dựng ám đạo, bí mật đi qua. Nữ thần Băng Tuyết, ta muốn cô bắt đầu ngay lập tức, điều động khí Quý Thủy kích hoạt trận bão tuyết và chặn sự khúc xạ ánh sáng của cát thủy tinh. Chiến Vô Thương, Thần Hoang Dã, hai người sẽ dẫn quân đoàn Mậu Thổ đào lối đi ngầm, hành quân từ dưới lòng đất.”
Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ ban hành quân lệnh, lập tức triệu tập tứ đại phân thần, cùng với mình thiết lập một pháp trận Ngũ Hành Cấm Kỵ ngăn cản việc thăm dò thần niệm, nhằm che đậy tung tích của quân đoàn Mậu Thổ.
Cùng lúc đó, Nữ thần Băng Tuyết và Chiến Vô Uyên hợp lực, bắt đầu gây bão tuyết trên Bình Nguyên Thiểm Quang.
Tuyết trắng vô tận bao phủ vạn vật, ngay lập tức khiến cát thủy tinh của Bình Nguyên Thiểm Quang mất đi hiệu ứng khúc xạ ánh sáng.
Đáng tiếc, ngoài khúc xạ ánh sáng, cát thủy tinh còn có thể ngưng tụ ngọn lửa ánh sáng thuần túy, sau khi cảm nhận được động cơ của quân đội Chiến Thần, Thần Thái Dương đã đích thân ra tay, dùng cát thủy tinh nhưng tụ ngọn lửa ánh sáng thuần túy, lan rộng khắp Bình Nguyên Thiểm Quang làm tan chảy cơn bão tuyết.
Băng tuyết tan thành hơi nước và tiêu tán, khiến công sức vất vả của Nữ thần Băng Tuyết lập tức đổ sông đổ bể.
Tuy nhiên, Nữ thần Băng Tuyết không vì điều này mà bỏ cuộc mà tiếp tục ngưng tụ khí Quý Thủy để kích hoạt trận bão tuyết tiếp theo, như thể cô muốn cạnh tranh với Thần Thái Dương, đánh một trận tiêu hao sức lực.
"Ta vốn tưởng rằng Chiến Thần sẽ có diệu kế gì, nhưng không ngờ cô ta lại nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như vậy." Đối mặt với nỗ lực của Nữ thần Băng Tuyết, Thần Thái Dương nói ra lời vô cùng mỉa mai.
“Cứ đà này, không bao lâu nữa, quân đoàn Quý Thủy của Chiến Thần sẽ cạn kiệt thần lực, lúc đó đại quân của chúng ta sẽ ngay lập tức phát động tập kích.” Thần Quang Minh đáp.
"Chiến Thần có ưu thế đoán trước tiên cơ, theo lẽ thường, Chiến Thần không nên hành động như vậy." Nữ thần Tự Nhiên cau mày nói.
"Bản thân Bình Nguyên Thiểm Quang là một kết giới tự nhiên bảo vệ Quang Minh Thánh Thành, là một nơi chết chóc. Trừ khi Mộ Dung Nguyên Duệ tìm ra cách khác, nếu không cô ta sẽ không thể làm gì được." Thần Thái Dương nói.
"Trong trường hợp đó, tại sao Chiến Thần còn không tránh khỏi Bình Nguyên Thiểm Quang?" Nữ thần Tự Nhiên hỏi ngược lại.
“Bởi vì Bình Nguyên Thiểm Quang có thể trực tiếp dẫn tới Quang Minh Thánh Thành, Chiến Thần vốn muốn đi đường tắt, đáng tiếc đã tính toán sai lầm.” Thần Thái Dương đáp.
Trong trận ở Bình Nguyên Thiểm Quang, liên minh Kiếm Thần đã triển khai hàng ngàn vạn quân lực, dẫn đầu bởi ba vị chủ thần: Thần Thái Dương, Thần Quang Minh và Nữ thần Tự Nhiên làm chủ soái.
Vào lúc đó, ba vị chủ thần quyết định để lại hai trăm vạn đại quân ở Quang Minh Thánh Thành để thủ thành, tám trăm vạn quân còn lại được chia thành hai nhóm và xuất quân đến hai bên đường vòng của Bình Nguyên Thiểm Quang. Chỉ đợi khi quân đoàn Quý Thủy của Chiến Thần cạn kiệt thần lực, sẽ phát động một cuộc vây công đại quân Chiến Thần.
Dưới trướng Mộ Dung Nguyên Duệ có Dũng Sĩ năm tộc, dưới trướng của ba vị chủ thần này quân lực lại còn mạnh mẽ hơn vậy.
Đối mặt mới chiến lực đỉnh cao của đại quân Chiến Thần, ba vị chủ thần cũng đã an bài phương án.
Thần Thái Dương đối đầu với Nữ thần Băng Tuyết, Thần Quang Minh đối đầu với Nữ thần Phục Thù, Nữ thần Tự Nhiên sử dụng sức mạnh tự nhiên để tìm cách kiềm chế Mộ Dung Nguyên Duệ.
Về phần uy lực Hỗn Độn Thần Nhãn của Mộ Dung Nguyên Duệ, không nằm trong phạm vi cân nhắc của ba vị chủ thần. Hỗn Độn Thần Quang là con át chủ bài mạnh nhất của Mộ Dung Nguyên Duệ, nhất định sẽ không dễ dàng sử dụng đến, nếu không, cô sẽ không thể nào chống lại Thiên Ngoại Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương.
Lữ Thuần Dương mặc dù xa tận Tàng Kiếm Cốc, nhưng thần kiếm miểu miểu cách ngàn dặm, một khi Mộ Dung Nguyên Duệ lộ ra sơ hở, ông ta lúc nào cũng có thể chém một chiêu kiếm tất sát.
Ở phía bắc của Bình Nguyên Thiểm Quang, Nữ thần Băng Tuyết vẫn đang công dã tràng tạo những trận bão tuyết.
Khi thần lực của quân đoàn Quý Thủy bị tiêu hao dần, sức mạnh của trận bão tuyết ngày càng yếu đi. Cuối cùng, gió và tuyết tràn ngập trở nên phân tán rải rác, chưa kịp rơi xuống đất đã tan chảy ngay trên không trung.
Nhận thấy thần lực của quân đoàn Quý Thủy đã cạn kiệt, ba vị chủ thần quyết định phát động cuộc tấn công.
Nữ thần Tự Nhiên tọa trấn Thái Dương Thánh Thành. Thần Thái Dương và Thần Quang Minh bổn tôn tham chiến, mỗi người dẫn đầu đại quân bốn trăm vạn tấn công vào đại quân của Chiến Thần từ cả hai phía của Bình Nguyên Thiểm Quang.
Ngay khi tám trăm vạn đại quân cuồn cuộn sát khí chuẩn bị tiếp cận đội hình của quân đoàn Chiến Thần, họ phát hiện ra quân đoàn của Chiến Thần đột nhiên biến mất, chỉ để lại lối vào của một lối đi ngầm dưới mặt đất.
Thấy vậy, Thần Thái Dương và Thần Quang Minh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời trầm xuống.
Cùng lúc đó, những tiếng thét giết chóc kinh thiên động địa phát ra từ hướng của Thái Dương Thánh Thành.
Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ tay cầm thanh kiếm U Huỳnh, thân mặc chiến khải Chúc Chiếu, hô to: "Nữ thần Tự Nhiên, là sống hay là chết, chỉ dựa vào một khắc suy nghĩ của ngươi."