Mộ Dung Nguyên Duệ và Thần Thái Dương quyết đấu ở nơi cao trên bầu trời, liên minh Kiếm Thần và liên minh Chiến Thần đối đầu nhau ở dưới mặt đất, giương cung bạt kiếm.
Thần Thái Dương muốn câu giờ, trong lòng Mộ Dung Nguyên Duệ biết rất rõ, sở dĩ cô không cự tuyệt lời thách đấu của Thần Thái Dương là vì cô ấy cần lợi dụng trận chiến này để lần nữa tăng cường khí thế cho đại quân của mình.
Điều khiến chư thần ngạc nhiên là, trong trận quyết chiến này, Mộ Dung Nguyên Duệ không hề có ý định giành chiến thắng bằng trận pháp, cả tứ đại phân thần cũng bị cô triệu hồi lại vào cơ thể.
Thấy vậy, Thần Thái Dương trong lòng vui mừng. Bản thân Chiến Thần cũng không mạnh, chỉ có trận Tiên Thiên Ngũ Hành của Chiến Thần mới có thể kiềm chế được thần linh.
Hỗn Độn Thần Nhãn không thể dễ dàng sử dụng, cô cũng không có ý định sử dụng trận pháp, điều này khiến Thần Thái Dương có thêm chút tự tin.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Thần Thái Dương khi đối mặt với Mộ Dung Nguyên Duệ thân mặc chiến giáp Chúc Chiếu, tay cầm thanh kiếm U Huỳnh vẫn cảm thấy đầy rẫy áp lực.
Tên của người, bóng của cây.
Trong lịch sử lâu dài và vô tận của Thái Cổ Thần giới, Thái Cổ Chiến Thần từ lâu đã là chúa tể tối cao của vùng đất này.
Quả thật Thái Cổ Lôi Thần được tôn là cha của chúng thần, nhưng ông ta chỉ cai trị Thần giới trong một thời gian ngắn, sau ba đời Lôi Thần, Thần giới đã thay đổi chủ nhân, từ đó trở đi, Thần giới luôn do Chiến Thần cai trị.
Đời đến khi Kiếm Thần ra đời, tộc Kiếm Thần trỗi dậy, có sức mạnh để tranh bá với Chiến Thần thì Thần giới đã đến lúc nghênh đón tai họa diệt thế.
Cho đến khi Thần giới bị hủy diệt, Thái Cổ Kiếm Thần vẫn chưa thể ngồi trên ngai vàng Thái Cổ Thần Vương.
Thần Thái Dương thân hình cao lớn, uy nghiêm và đồ sộ, là mỹ nam hiếm có trong Thần giới, khiến không ít Nữ thần ái mộ.
Thân mặc chiến giáp Thất Diệu Hoàng Kim Liệt Diễm, tay cầm ngọn thương Nhật Chích, toàn thân hừng hực lửa đỏ và thần quang.
Chiến ý xuất hiện, một đôi cánh Liệt Diễm Hoàng Kim xòe ra từ phía sau chiến giáp Thất Diệu Hoàng Kim Liệt Diễm, khiến Thần Thái Dương càng thêm chói mắt, lộ rõ uy nghi của một đời đế vương.
So với sự tinh tế và trầm ổn của Thần Quang Minh, sự lạnh lùng và u ám của Nữ thần Phục Thù, bản chất xảo quyệt và hay thay đổi của Nữ thần Tự Nhiên, cũng như sự thờ ơ và tàn nhẫn của Nữ thần Băng Tuyết, Thần Thái Dương lại rất mạnh mẽ. trác việt với sự hòa quyện hoàn hảo giữa nhân tính và thần tính.
Trên thực tế, nếu không có sự quay về Thái Cổ Chiến Thần và Kiếm Thần, vị trí Thái Cổ Thần Vương ắt sẽ thuộc về ông ta.
Trong lần phân chia lực lượng trước đây, tuy Thần Quang Minh và Thần Thái Dương thuộc về hai trận doanh khác nhau nhưng đây chỉ là vẻ ngoài dùng để gây nhầm lẫn cho chúng thần, đợi khi cuộc chiến giữa các Thần Vương bước vào giai đoạn quyết định, Thần Quang Minh sẽ từ bỏ tranh đoạt, thay vào đó ủng hộ sự lên ngôi của Thần Thái Dương.
Bằng cách này, bất kể Vương triều Ám Hắc Chi Nguyệt, liên minh Băng Tuyết hay liên quân của Mục Thần và Lạp Thần, cũng đều không phải là đối thủ của Thần Thái Dương và Thần Quang Minh.
Thật không may, tất cả những kế hoạch này đều tan tành cùng với sự trở lại của Thái Cổ Chiến Thần.
Một trận chiến đã tiêu diệt đại quân ngàn vạn thần thú, Hỗn Độn Thần Quang quét đến thú thân của Vũ Cương tan thành mây khói, giết chết Mục Thần Mục Dã, diệt cả tàn hồn Lạp Thần Thác Bạc Liệt đang trốn thoát.
Sau trận chiến này, Mộ Dung Nguyên Duệ đã sử dụng nắm đấm sắt của mình để chiêu mộ đại quân của Nữ thần Băng Tuyết, sau đó thuyết phục Nữ thần Phục Thù gia nhập liên minh Chiến Thần, bằng các thủ đoạn khác nhau, đã che đi sự sắc sảo của Thần Thái Dương.
Nếu không phải Thái Cổ Kiếm Thần đột ngột trở về, ngai vàng Thái Cổ Thần Vương không ai khác ngoài Mộ Dung Nguyên Duệ nữa.
Ngay cả khi Kiếm Thần trở lại mạnh mẽ, thì Chiến Thần vẫn thể hiện sự tự tin vốn có.
Lần này chủ động tấn công Thái Dương Thánh Thành, không tốn một binh một tốt, xúi giục Nữ thần Tự Nhiên biến Thái Dương Thánh Thành thành đống đổ nát, trấn áp sĩ khí của tám trăm vạn đại quân của Kiếm Thần về lại con số 0, mất hết ý chí chiến đấu.
Hơn nữa còn át chế cả ánh hào quang của Thần Thái Dương, gương mặt già nua của Thần Quang Minh trở nên đờ đẫn, ảm đạm.
Thách thức Mộ Dung Nguyên Duệ là cách tốt nhất để Thần Thái Dương lấy lại thể diện, bất bại có nghĩa là thắng lợi, bởi vì Kiếm Các đã huy động năm trăm vạn quân hổ sói tinh nhuệ, đang chạy đua với thời gian để đến được Thái Dương Thánh Thành.
Đại quân dù đến chậm, nhưng các thần linh cấp cao và chiến tướng tinh nhuệ của tộc Kiếm Thần cũng không hề chậm, một khi đến nơi, họ có thể nâng cao sĩ khí của đại quân Kiếm Thần, định ra chiến cục.
Nói tóm lại, cuộc đọ sức giữa Thần Thái Dương và Mộ Dung Nguyên Duệ là rất quan trọng.
Chỉ cần Thần Thái Dương bất bại đã là chiến thắng, nhưng Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ có một cách phá vỡ cục diện, đó là giết chết Thần Thái Dương, dùng sĩ khí để đè bẹp tám trăm vạn đại quân dưới trướng của Thần Thái Dương và Thần Quang Minh.
Trong trường hợp này, cho dù viện quân của Kiếm Các đến nơi, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng có thể bình tĩnh chuẩn bị trận hình để đối phó. Trừ khi Lữ Thuần Dương đích thân ra trận, dùng Vô Thượng Kiếm Khí đồ sát đại quân Chiến Thần.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nguyên Duệ thật sự có ý định giết Thần Thái Dương.
Khi sát ý không ngừng tăng lên, ngọn lửa vàng kim trong mắt Thần Thái Dương bắt đầu bùng cháy điên cuồng, thương Nhật Chích trong tay cũng bắt đầu bốc cháy ngùn ngụt.
Thần Thái Dương trong hình thái chiến đấu cao hơn ba mươi trượng, thương Nhật Chích cũng dài hơn hai mươi trượng, mũi thương to như hành tinh.
Thái Dương Liệt Diễm có bảy màu, vì vậy, ngọn lửa trên cây thương Nhật Chích cũng thay đổi bảy lần liên tiếp, cuối cùng biến thành ngọn lửa tinh hoa màu trắng thuần, dung hòa vào trong ngọn thương.
Lúc này, thương Nhật Chích đã thực sự thức tỉnh, mỗi một đòn tung ra đều có thể đốt cháy vạn vật.
Đây là bí mật của thương Nhật Chích và là một trong những con bài ẩn của Thần Thái Dương.
Khi Thần Thái Dương thi triển phép thuật đánh thức sức mạnh của thương Nhật Chích, Mộ Dung Nguyên Duệ không hề có bất kỳ hành động nào, nhìn Thần Thái Dương một cách thờ ơ và bình tĩnh.
Thương Nhật Chính mạnh hơn cô nghĩ, nhưng cô vẫn có tự tin đối phó với nó.