"Còn thủ đoạn gì nữa, cứ bày cả ra đi, nếu không ta sợ ngươi sẽ không có cơ hội nữa." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Chiến Thần, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình."
“Kiêu ngạo ắt sẽ bại, ta chưa bao giờ kiêu ngạo.” Mộ Dung Nguyên Duệ lớn tiếng đáp.
Thân là Chiến Thần, cô đương nhiên biết, tấn công tâm thức là điều quan trọng nhất.
Một câu ngắn gọn đã khiến Thần Thái Dương do dự không thôi, dứt khoát bày hết tất cả thủ đoạn thần thông, từ đôi cánh Liệt Diễm trên lưng phóng ra mười hai con Kim Ô.
Kim Ô hay còn gọi là Thần điểu Thái Dương.
Đế Tuần là Kim Ô đầu tiên đắc đạo trên Nhân gian, nhưng những Kim Ô ở Thái Cổ Thần giới đều già cỗi hơn nó rất nhiều.
Trên thực tế, huyết mạch Kim Ô ở Nhân gian vốn có nguồn gốc từ Thái Cổ Thần giới.
Khi Thiên đạo diệt thế, mọi loài đều để lại huyết mạch và để chúng tự sinh tự diệt.
Con Kim Ô cuối cùng này đã đi theo Thiên Đạo và đến với Nhân gian, trải qua vô số ngàn năm sau đó, nó đã mở ra linh thức và dần dần tiến hóa thành một thế hệ Yêu Đế Đế Tuấn.
Mỗi con trong số mười hai con Kim Ô đều có chiến lực của một vị thần cấp thấp.
Đây không phải là điểm đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là Kim Ô có thể tự hủy, ánh sáng hủy diệt bạo phát có thể trực tiếp làm tổn thương thần hồn.
Nếu như pháp trận Ngũ Hành của Mộ Dung Nguyên Duệ còn ở đó, có thể ngăn chặn sự bạo phát của Kim Ô, nhưng hiện tại cô chỉ có thể chống cự bằng chính bổn tôn.
Không có tứ đại phân thần, mối đe dọa đối với bổn tôn có thể lường trước được.
Tuy nhiên, điều khiến Thần Thái Dương vô cùng trăn trở là, bất chấp mọi thủ đoạn của ông ta, trên khuôn mặt Chiến Thần không hề có dấu vết hoảng sợ nào.
Theo như lời đồn, bản thân Chiến Thần lực chiến cũng không mạnh lắm, chỗ dựa lớn nhất của là đạo Chiến Thần, ông ta chỉ không hiểu tại sao Chiến Thần vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, hiện giờ ông ta đã sử dụng hết quân bài, nên tung đòn cuối rồi.
Thần Thái Dương hét lên một tiếng, toàn thân phát sáng, đôi cánh Liệt Diễm bốc cháy điên cuồng, ngay sau đó, người của ông ta như sao băng bốc cháy, cả người và thương cùng lao về phía Mộ Dung Nguyên Duệ.
Trước khi ngọn thương Nhật Chích đến gần, Mộ Dung Nguyên Duệ đã cảm nhận được nhiệt độ cao thiêu đốt rụi mọi thứ.
Biết rằng sát kiếp sắp ập đến, không chút do dự mở ra Hỗn Độn Thần Nhãn.
Sau khi kích hoạt Hỗn Độn Thần Nhãn, nhưng thứ bắn ra không phải là Hỗn Độn Thần Quang mà là hai luồng thần quang, một đen một trắng.
Màu đen tượng trưng cho sức mạnh của U Huỳnh, còn màu trắng tượng trưng cho sức mạnh của Chúc Chiếu.
Hai luồng sáng không bắn về phía Thần Thái Dương, mà nhanh chóng hội tụ thành một vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư trước mặt ông ta.
Uy lực của Hỗn Độn Thần Quang nằm ở sự giao thoa của lưỡng nghi để giải phóng sức mạnh hủy diệt từ nguồn lực Hỗn Độn Nguyên Sơ, tuy nhiên, m Dương Ngư nối liền nhau nhưng lại không hợp nhất, không tạo ra Hỗn Độn Thần Quang.
Hỗn Độn Thần Quang, quét sạch mọi thứ.
Nếu cá và Dương cùng tồn tại, chúng có thể nuốt chửng năng lượng của vạn vật, biến nó thành sức mạnh hỗn độn nguyên thủy để sử dụng.
Nhìn thấy Mộ Dung Nguyên Duệ trực tiếp sử dụng Hỗn Độn Thần Nhãn, Thần Thái Dương kinh hãi một phen, tuy nhiên lúc này ông ta đã tung toàn lực, không quay đầu là bờ nữa, chỉ có thể nghiến răng mà đâm lao theo lao.
Khi ngọn thương Nhật Chích đến gần, vẻ mặt của Mộ Dung Nguyên Duệ trở nên đanh lại, vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư được hình thành bởi sức mạnh Chúc Chiếu, U Huỳnh trực tiếp tiếp chiêu, nuốt chửng gần hết ngọn thương.
Sau khi mũi thương bị vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư nuốt chửng, Thần Thái Dương cảm nhận được một lực kéo mạnh khôn lường, tinh hoa hỏa diễm thuần khiết lập tức bị dập tắt, sau đó năng lượng mặt trời chảy khắp cơ thể ông ta cũng lao về phía thân ngọn thương, cuối cùng bị vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư nuốt chửng hết thảy.
Biết có chuyện không ổn, Thần Thái Dương vội vàng kích hoạt mười hai Kim Ô để phát động cuộc tấn công tàn khốc về phía Mộ Dung Nguyên Duệ.
Mộ Dung Nguyên Duệ lường trước sức mạnh của Kim Ô lớn đến mức nào, dùng chút thần niệm, thần hồn lập tức trốn vào huyền quan, định dùng xác thịt của mình để khiêu chiến sức mạnh tự hủy diệt của Kim Ô.
Liên tiếp phát ra tiếng nổ lớn, thân ảnh Mộ Dung Nguyên Duệ không ngừng lui về sau, đợi sau khi con Kim Ô cuối cùng tự hủy, cô há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Chiến giáp Chúc Chiếu mờ nhạt hẳn đi, bị sức mạnh hủy diệt của Kim Ô hơ cháy thành màu đen, tan nát đến mức không thể che phủ làn da tuyết trắng của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Sắc mặt Nguyên Duệ cũng vô cùng thê thảm, khóe miệng đọng vệt máu. Tuy nhiên, vẻ mặt của cô ấy lại đang mỉm cười.
Khi Kim Ô phô trương sức mạnh, Thần Thái Dương đã thành công thoát khỏi sự trói buộc của vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư, nhưng mà, gần như toàn bộ thần lực của ông ta đã bị nuốt chửng.
Nụ cười của Mộ Dung Nguyên Duệ khiến ông ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, dường như thấy cả bóng hình của cái chết.
“Không!”
Thần Thái Dương hét lên, quay người bỏ chạy về phía xa.
Cùng lúc đó, Thần Quang Minh lập tức bay lên không trung tấn công Mộ Dung Nguyên Duệ, định giành lấy một tia hy vọng cho Thần Thái Dương.
Tuy nhiên, tất cả điều này như định sẵn đều sẽ trở nên vô ích.
Mộ Dung Nguyên Duệ triệu hồi vòng xoáy năng lượng m Dương Ngư, trút vào thần niệm, thu hồi luồng thần quang đen trắng, chỉ để lại một quả cầu năng lượng hỗn độn nguyên thủy tụ trước đầu ngón tay.
Sau đó, chỉ bằng một cú búng tay, quả cầu năng lượng hỗn độn nguyên thủy này ngay lập tức tấn công về bổn tôn Thần Thái Dương với tốc độ cực nhanh, không thể ngăn cản.
Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình.
Mãi cho đến khi toàn bộ bầu trời biến thành biển lửa, Thần giới mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Vị thần mạnh nhất trong quá khứ, Thần Thái Dương, đã chết rồi.