Thần Thái Dương ngã xuống, khiến Thần Quang Minh choáng váng tại chỗ.
Kể từ khi Thần Giới quay lại cho đến nay, Thần Thái Dương đã hưởng thụ quá nhiều vinh quang trên mảnh đất này.
Một khi chết đi, chẳng khác nào sao kia vụt tắt.
Biển lửa trên trời rừng rực, soi sáng toàn bộ chiến trường.
Thế nhưng không thể thắp sáng nỗi bi thương trong lòng Thái Dương tộc. Mất đi Chủ Thần, con đường tương lai của bọn họ đã chú định sẽ vô cùng mờ mịt ảm đạm, như hoàng hôn trôi về đêm tối.
Đại quân Thái Dương Thần chìm trong bi thương vô tận, vừa chấn kinh trước sức mạnh to lớn của Chiến Thần, sự phẫn nộ cũng bắt đầu bùng nổ. Sĩ khí vốn dĩ đã sa sút thê thảm, lúc này đây bởi vì cơn giận với Chiến Thần mà biến thành sát ý chọc trời.
Thấy vậy, Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng thở dài, triệu hoán Tứ Đại Phân Thần, chuẩn bị quyết chiến.
“Chiến Thần, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự ra đi của Thần Thái Dương”. Thần Quang Minh phẫn nộ tới cực điểm hét lên.
“Một tướng công thành vạn cốt khô. Thắng làm vua thua làm giặc, ta có lỗi gì cơ chứ?” Mộ Dung Nguyên Duệ lạnh lùng nói.
“Hay một câu có lỗi gì, vậy hãy để ta xem xem Chiến Thần hôm nay mạnh như thế nào!” Một thanh âm từ nơi xa xôi vọng đến, trong nháy mắt liền truyền tới đây.
Kẻ đến là một ông cụ, lông mày rũ xuống, dáng vẻ già nua.
Thân khoác kiếm bào màu đen, trên eo treo một thanh Hắc kiếm(1), lưng cõng một thanh Trọng kiếm(2) nặng chừng nghìn quân(3).
(1) bản gốc là “đơn thủ”, tức kiếm dùng một tay để sử dụng.
(2) bản gốc là “song thủ”, tức là loại kiếm cần dùng hai tay để sử dụng.
(3) quân (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân.
Thanh Hắc kiếm được chế tác vô cùng sơ sài, vốn chỉ là một thanh sắt thô, chuôi kiếm dùng hai miếng gỗ kẹp lại, nhìn thế nào cũng không giống vũ khí dùng để giết người, ngược lại trông càng giống đồ chơi của bọn trẻ con.
Thế nhưng cũng chính thanh kiếm thô lậu chẳng khác nào thứ đồ chơi này lại ấn giấu sự sắc bén khiến chư thần tất cả đều phải cảm thấy sợ hãi.
Mà thanh Trọng kiếm trên lưng lại đối lập với thanh Hắc kiếm thô sơ kia, nó có tạo hình vô cùng hoa lệ, thếp vàng nạm ngọc, lại được chạm khắc phù văn thần bí.
Toàn thân màu vàng lấp lánh, tượng trưng cho vinh quang tối cao, đồng thời cũng tượng trưng cho thân phân của ông lão – Tộc trưởng tộc Kiếm Thần – vị đại trưởng lão là chủ nhân cũ của Tàng kiếm cốc khi xưa.
Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, chư thần không một ai dám động chạm đến lợi ích của tộc Kiếm Thần, một là vì sự tồn tại của Thí Thần Thập Phương Kiếm Trận, mà lý do còn lại chính là vì sự tồn tại của Kinh Vô Mệnh.
Tộc trưởng tộc Kiếm Thần Kinh Vô Mệnh, thành tưu kiếm đạo vô địch thiên hạ, xuất quỷ nhập thần.
Trên thực tế thực lực của tộc Kiếm Thần không hề yếu, thậm chí ngay cả khi không có sự quay lại của Lữ Thuần Dương, tộc Kiếm Thần vẫn có đủ bản lĩnh để tranh giành ngôi vị Thái Cổ Thần Vương.
Sở dĩ Kinh Vô Mệnh không gianh trành là bởi thọ nguyên đã tận.
Mà tộc Kiếm Thần ngoại trừ ông ta ra chẳng tìm được người thứ hai có bản lĩnh kiếm đạo thông thiên như vậy
Thần Thái Dương vẫn lạc, Kinh Vô Mệnh hiện thân, sĩ khí bùng nổ khắp bát phương tứ hải.
Tiếp đó, Kiếm Các chư thần lần lượt xuất hiện, năm trăm vạn quân tiếp viện trong nháy mắt liền tới tương trợ.
Chiến cục trong phút chốc liền nghịch chuyển, liên quân Chiến Thần vốn hùng mạnh ban đầu giờ đây lại lần nữa từ thợ săn biến thành con mồi.
Nữ Thần Tự Nhiên vẻ mặt không ngừng thay đổi, trong lòng hối hận muôn phần.
Nếu như cô ta có thể giữ vững lập trường của mình, vậy thì tuyệt đối sẽ không lâm vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch như bây giờ.
Đáng tiếc, cho dù cô có hối hận thì cũng muộn rồi.
Thánh Thành Thái Dương bị chính tay mình hủy diệt, giờ đây cô ta đã trở thành kẻ địch bắt buộc phải chết của Kiếm Các.
“Chiến Thần có thể thắng được Kinh Vô Mệnh không?” Nữ Thần Tự Nhiên hỏi?
“Sự ra đi của Thần Thái Dương chẳng phải đã chứng minh thực lực của Chiến Thần rồi hay sao”. Nữ Thần Báo Thù nói.
“Không giống nhau, Thần Thái Dương là bậc cao thủ ở trong sáng, còn Kinh Vô Mệnh lại là sát thủ trong bóng đêm, nếu so sánh với nhau, Kinh Vô Mệnh đáng sợ hơn Thần Thái Dương rất nhiều”.
“Cứ coi như không thắng được, vậy thì sao chứ? Lẽ nào chúng ta còn có cơ hội lựa chọn khác sao?” Nữ Thần Báo Thù hỏi.
“Tôi không còn cơ hội nữa rồi, chỉ là tôi không hiểu vì sao ban đầu cô lại lựa chọn gia nhập liên minh của Chiến Thần”.
“Ha ha, thay vì nói tôi chọn Chiến Thần, chi bằng nói là Chiến Thần lựa chọn tôi. Cô chỉ nhìn thấy sức mạnh của kẻ địch, về phần uy lực Chiến Thần lớn mạnh như thế nào cô liệu biết được bao nhiêu chứ?” Nữ Thần Báo Thù cười lạnh nói.
“Nghĩ nhiều vô ích, hai vị vẫn nên chuẩn bị chiến đấu đi thôi”. Người vẫn luôn giữ im lặng từ nãy đến giờ là Nữ Thần Băng Tuyết mở miệng cất lời.
Kinh Vô Mệnh xuất hiện trên không trung đối đầu với Mộ Dung Nguyên Duệ, trong khi quần thần trong Kiếm Các bắt đầu chỉnh quân bày trận chuẩn bị chiến đấu. Trăm vạn đại quân của Thần Thái Dương và Thần Quang Minh, lại thêm năm trăm vạn quân tiếp viện từ Kiếm Các nhanh chóng xiết thành một vòng vây khắp bốn phía, nuôi ý đồ dùng một trận tiêu diệt toàn bộ đại quân Chiến Thần đang đóng trên đống phế tích của Thái Dương Thánh Thành.
Đại quân Chiến Thần dưới sự chỉ huy của các Phân Thần đã bày ra Tiên Thiên Ngũ Hành Quân Trận để nghênh địch.
Quân Trận hình thành, Mộ Dung Nguyên Duệ liền mở ra Ngũ Phương Thần Vực, càng tăng thêm thần uy cho pháp trận, đồng thời lại đem lá cờ Ngũ Hành đặt ở giữa làm mắt trận.
Những điểm hạn chế của đoàn quân Quý Thủy đã được Mộ Dung Nguyên Duệ điều động đội quân dự bị bổ khuyết, trong khi đội phản quân của Nữ Thần Tự Nhiên phối hợp với quân đoàn Mậu Thổ để phòng thủ.
Sau khi sáu trăm vạn quân được bày bố hoàn chỉnh liền bùng nổ sức mạnh chiến đấu áp đảo cả đại quân Kiếm Thần gồm một nghìn ba trăm vạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đại quân Chiến Thần tràn đầy tin tưởng đối với Mộ Dung Nguyên Duệ, mà Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Tự Nhiên cũng kiên định theo sau bước chân của cô.
Lần quyết đấu này đại quân Kiếm Thần đã tung ra trước sau một nghìn năm trăm vạn quân. Việc quân Kiếm Thần xuất toàn lực đã thể hiện trận chiến giữa Kiếm Thần và Chiến Thần này ngay từ khi bắt đầu đã bắt buộc phải là một trận quyết đấu.
Thời gian của Mộ Dung Nguyên Duệ không nhiều, quyết đấu mặc dù hoàn toàn phù hợp với mong đợi của cô, thế nhưng cơ hội chiến thắng lại giảm đi rất nhiều.
Lúc trước cô sử dụng Hỗn Độn Thần Nhãn, mặc dù sức mạnh Hỗn Độn Nguyên Thủy không bị hao tổn, thế nhưng thần niệm đã bị tiêu hao. Sau khi mở ra Ngũ Phương Thần Vực, thần niệm lại càng thêm tổn hại, mà thương thế của cô khi Kim Ô tự sát gây ra đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Dưới tình huống này lại phải đối đầu với Tộc trưởng tộc Kiếm Thần là Kinh Vô Mệnh, tình cảnh quả thực có chút rầy rà, tộc Chiến Thần người nào người nấy đều lo lắng cho cô.
“Nghe nói Hỗn Độn Thần Nhãn của Chiến Thần Bệ hạ không kẻ nào có thể ngăn nổi, không biết ta có vinh dự khiến Chiến Thần ra tay hay không?” Kinh Vô Mệnh nói.
“Ồ, việc gì phải vậy”. Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài một tiếng, nói.
“Thọ nguyên của ta không còn nhiều, từ lâu đã sớm coi nhẹ sinh tử, nếu có vinh dự được chết dưới Hỗn Độn Thần Quang âu cũng coi như không phụ sự phó thác của Kiếm Thần, xứng đáng với sự tin tưởng của mọi người trong tộc”.