Mộ Dung Nguyên Duệ trầm mặc, trong lòng nổi lên một chút lo lắng.
Sự tình phát sinh ngày hôm nay mặc dù nằm trong dự liệu của bản thân, thế nhưng cô đã không tính đến Kinh Vô Mệnh.
Từ lúc Kinh Vô Mệnh hiện thân, cô đã cảm nhận được một cỗ hơi thở vô cùng quen thuộc.
Hơi thở này cô mới chỉ bắt gặp trên người Lữ Thuần Dương, bọn họ là cùng một loại người.
Trong mắt Lữ Thuần Dương chỉ có kiếm, mà Kinh Vô Mệnh cũng như vậy, bọn họ lúc nào cũng có thể vì kiếm mà hi sinh.
Huống hồ Kinh Vô Mệnh vốn đã sớm coi nhẹ cái chết.
Quân bài của cô không có nhiều, Tiên Thiên Ngũ Hành trận vốn là tài sản lớn nhất, lốc xoáy m Dương Ngư mặc dù có thể hấp thụ hết thảy năng lượng hủy diệt, thế nhưng Kinh Vô Mệnh tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội sử dụng một lần nữa.
Nếu cô dốc toàn lực thao túng Phân Thần, lại từ bỏ dùng Ngũ Phương Thần Vực để bảo vệ đại quân Chiến Thần, vậy thì vây sát Kinh Vô Mệnh cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng cái giá phải trả là đội quân của cô sẽ bị liên quân Kiếm Thần đánh cho tan tác.
Chiến Thần dùng binh, càng nhiều càng tốt.
Ngay cả bậc cường giả giống như Lữ Thuần Dương cũng không thể chỉ dựa vào sức lực của một mình bản thân để chinh phục Thái Cổ Thần Giới, vì vậy, Mộ Dung Nguyên Duệ cần có sức mạnh chiến đấu của riêng mình, cũng phải bảo toàn sức chiến đấu đó.
Nếu đã như vậy, cô cũng chỉ có thể dựa vào Hỗn Độn Thần Quang để đối phó với Kinh Vô Mệnh.
Hỗn Độn Thần Quang sẽ rút cạn thần niệm của cô, khiến cô rơi vào trạng thái suy yếu cùng cực.
Quan trọng nhất, cô có thể chắc chắn rằng, một khi sử dụng Hỗn Độn Thần Quang, cô nhất định phải chịu được một kiếm của Lữ Thuần Dương từ thiên ngoại giáng xuống.
Kinh Vô Mệnh không để Mộ Dung Nguyên Duệ có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì trì hoãn càng lâu thì biến số càng nhiều.
“Bắt đầu thôi, cô cũng chẳng có bao nhiêu lựa chọn”. Kinh Vô Mệnh nói.
“Được”. Mộ Dung Nguyên Duệ đáp.
Kinh Vô Mệnh bắt đầu xuất kiếm, kiếm chiêu của thanh hắc kiếm vô cùng tầm thường, thậm chí một tia kiếm khí cũng không hề được thả ra.
Thế nhưng kiếm chiêu càng như vậy, càng ẩn chứa sức mạnh lớn lao, bởi vì không thể biết được mũi kiếm sẽ hướng về phương nào.
Mộ Dung Nguyên Duệ lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, toàn thân trên dưới được bao phủ bởi khí Tiên Thiên Ngũ Hành, tỏa ra ngũ thải thần mang(4).
(4) Ánh sáng năm màu.
Hỗn Độn Thần Nhãn trên trán dường như nhắm chặt, thần quang hắc bạch âm thầm lưu chuyển.
Cuối cùng Kinh Vô Mệnh xuất ra một kiếm, không khí vẫn an tĩnh như cũ, thế nhưng bản thân ông ta đã biến mất theo đạo kiếm này.
Sắc mặt Mộ Dung Nguyên Duệ trong nháy mắt liền thay đổi, cô quả đã đánh giá thấp Kinh Vô Mệnh rồi.
Vốn nghĩ rằng Kinh Vô Mệnh và Lữ Thuần Dương giống nhau, tu kiếm đạo Kiếm Thần, thật không ngờ Kinh Vô Mệnh lại nắm vững ý nghĩa thâm sâu của Quỷ Kiếm.
Người theo kiếm trốn vào hư không, đây chính là đạo hành kiếm của Quỷ Kiếm.
Mộ Dung Nguyên Duệ mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, lập tức từ sự biến hóa của ngũ hành chi khí trong không trung mà thăm dò được vị trí ẩn thân của Kinh Vô Mệnh, tiếp đó liền xuất ra một kiếm.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, thân ảnh Kinh Vô Mệnh liền hiện ra trong không trung.
Hắc kiếm trong tay vẫn đang giao tranh với thanh kiếm U Huỳnh của Mộ Dung Nguyên Duệ, mũi kiếm không ngừng hướng về nhau.
Thần uy Mộ Dung Nguyên Duệ lớn mạnh vô cùng, sau khi sức mạnh ngũ hành cuộn trào sôi sục hóa thành kiếm khí, kiếm U Huỳnh lập tức liền phát huy hiệu quả đè bẹp thanh Hắc kiếm.
Thọ nguyên của Kinh Vô Mệnh không nhiều, kiếm khí có thể sử dụng kém xa Mộ Dung Nguyên Duệ, bị kiếm U Huỳnh đè ép đến nỗi chỉ có thể liên tục rút lui.
Nhìn thấy Chiến Thần chiếm thế thượng phong, đại quân Chiến Thần phấn khích sục sôi, hò hét cổ vũ cho cô.
Thế nhưng trên mặt Nữ Thần Phục Thù lại lộ ra vẻ lo âu, bởi vì cô chú ý tới một chi tiết, lần này sau khi Kinh Vô Mệnh hiện thân, thanh Trọng kiếm trên lưng ông ta đã biến mất rồi.
Kinh Vô Mệnh quả thực không thể kháng lại uy áp từ kiếm khí của Chiến Thần, thế nhưng nguyên nhân không phải do thọ nguyên, lý do chân chính là bởi ông ta đã truyền toàn bộ kiếm khí của mình tới nơi khác, sát cơ thực sự hoàn toàn không nằm trên người ông ta!
Rất nhanh sau đó, kiếm khí do kiếm U Huỳnh tỏa ra càng ngày càng nhiều, thần niệm của cô dường như đều đặt cả trên người Kinh Vô Mệnh, đã mất đi năng lực phòng hộ đối với bản thân.
Bị kiếm khí của kiếm U Huỳnh đè ép, lúc này thất khiếu trên người Kinh Vô Mệnh đều đã chảy máu.
“Chiến Thần Bệ hạ, ngươi có biết Tàng Kiếm cốc chúng ta đây giỏi nhất ở điểm nào không?” Kinh Vô Mệnh nở một nụ cười thê thảm, hỏi.
“Là gì?”
“Tàng kiếm cốc giỏi nhất chính là tàng kiếm”.
Tàng kiếm cốc, sở trường là tàng kiếm.
Kinh Vô Mệnh đã đem toàn bộ kiếm khí truyền cho thanh trọng kiếm, lại giấu nó trong không trung, bản thân thế nhưng vẫn chiến đấu với Mộ Dung Nguyên Duệ như cũ.
Chỉ đợi Mộ Dung Nguyên Duệ lộ ra sơ hở, Trọng kiếm liền sẽ xuất hiện, giáng xuống một kích chí mạng.
Mà chính trong lúc ông ta nói ra lời này, Mộ Dung Nguyên Duệ liền lộ ra sơ hở.
Điều này thể hiện ông ta có thể giáng đòn chí mạng đối với cô bất kỳ lúc nào.
Ông ta không ra tay ngay lập tức là bởi bản thân không nắm chắc việc giết Mộ Dung Nguyen Duệ, vì vậy mới cố ý lộ ra, buộc Mộ Dung Nguyên Duệ phải sử dụng Hỗn Độn Thần Nhãn.
Thế nhưng, ông ta phải thất vọng rồi.
Mộ Dung Nguyên Duệ dường như không hiểu lời này của ông ta có ý gì, vẫn điềm nhiên như cũ, tiếp tục rót kiếm khí vào trong kiếm U Huỳnh, một chút ý định mở ra Hỗn Độn Thần Nhãn cũng không có.
Kinh Vô Mệnh không nghĩ ra vì cớ gì mà Chiến Thần lại phớt lờ lời cảnh cáo của mình, sinh tử là chuyện trong nháy mắt, ông ta cũng không có thời gian để suy đoán nữa.
Tiếp đó, vào lúc Kinh Vô Mệnh mưu đồ dùng thần niệm điều khiển Trọng kiếm giáng cho Mộ Dung Nguyên Duệ một đòn chí mạng, ông ta bỗng phát hiện bản thân đã mất đi sợi dây liên hệ với thanh Trọng kiếm.
Phát hiện này khiến Kinh Vô Mệnh ruột gan bời bời, không giữ nổi tâm thức, hắc kiếm liền không cách nào chống lại được kiếm U Huỳnh.
Sau khi há miệng phun ra một ngụm máu lớn, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm vang lên, kiếm U Huỳnh trực tiếp đâm thẳng vào thanh Hắc kiếm, bẽ gãy nó giống như bẻ một cây tre vậy.
Tiếp theo đó, mũi kiếm U Huỳnh đã điểm tại huyệt thần đình của Kinh Vô Mệnh.
“Vì sao? Vì sao ta không thể cảm nhận được Trọng kiếm của mình?”
“Cũng không phải chỉ một mình ngài mới có thể thân lĩnh Quỷ Kiếm độn không, có người ở trong hư không đã chờ đợi ngài rất lâu rồi?” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Còn có ai nữa?” Kinh Vô Mệnh hỏi.
Mộ Dung Nguyên Duệ không trả lời ông ta, ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó trong không trung.
Chỉ thấy bầu trời dao động kịch liệt, một cô gái khoác y phục màu đen bước ra từ trong không trung, mà thứ trên lưng cô ấy lại chính là thanh Trọng kiếm của Kinh Vô Mệnh.
“Đệ tử Ma đạo Thuần Quân, bái kiến chủ mẫu!”