Hai Hỗn Độn Kiếm Hải gần như giống hệt nhau, nhưng khí chất của chúng lại hoàn toàn khác biệt.
Hỗn Độn Kiếm Hải của Thuần Quân mang theo hào quang của đại đạo, trong khi kiếm hải của chàng trai trẻ lại chưa đầy ánh sáng của tà khí.
Sau khi kiếm hải hoàn thành, Thuần Quân muốn ra tay giải cứu Mộ Dung Nguyên Duệ.
Ngay khi cô hướng tầm mắt về phía Lữ Thuần Dương, chuẩn bị tuôn Hỗn Độn Kiếm Hải ra, chàng trai trẻ đã ra tay trước.
Mục tiêu của Thuần Quân là Lữ Thuần Dương, trong khi mục tiêu của chàng trai trẻ là kiếm hải trong tay cô ấy.
Hai mảng kiếm hải đều cường đại và to lớn như nhau.
Va chạm với nhau, dòng hình kiếm khí vô tận tràn ngập bầu trời, đối đấu lẫn nhau và đồng thời cũng bị nhấn chìm vào hư không.
Chàng trai chặn đứng ý định giết người của Thuần Quân, đứng trước mặt cô.
"Thuần Quân, đối thủ của ngươi là ta." Chàng trai trẻ nhìn Thuần Quân với một nụ cười thần bí, nói.
"Ngươi là ai?" Thuần Quân vô cùng kinh ngạc, lạnh lùng hỏi.
"Ngươi hẳn phải biết ta là ai. Dù sao, trên thế giới này, chỉ có ta là người duy nhất trên thế giới này, mới thực sự là kẻ thù vận mệnh của ngươi."
"Ngươi là La Hầu? Kiếm Ma La Hầu?" Thuần Quân ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, ta chính là La Hầu.”
Nghe được người này thừa nhận thân phận của mình, trong lòng Thuần Quân lại chấn động một phen, trong lòng dâng lên một nỗi ưu thương.
Vạn vật đều có hai mặt âm dương, chỉ duy kiếm không phân âm dương.
Kiếm tuy không phân biệt âm dương, nhưng lại phân biệt chính tà.
Kiếm linh là chính, kiếm ma là tà, Thuần Quân và La Hầu mới là kẻ thù trời sinh thực sự.
Hiện giờ La Hầu đã xuất hiện, Thuần Quân biết dù có cố gắng hết sức cũng không thể can thiệp vào trận chiến giữa Mộ Dung Nguyên Duệ và Lữ Thuần Dương được nữa.
Bởi vì La Hầu có thể lặp lại hoàn hảo mọi quỹ đạo hình kiếm khí của cô, đồng thời có thể xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô và khắc chế cô gay gắt.
Nghĩ tới đây, khóe mắt Thuần Quân chảy nước mắt.
Cô không lo lắng về sự sống chết của mình, lý do khiến cô khóc là vì cô đã phụ đi thân phận đệ tử Ma đạo của mình.
Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng. Nhưng cho dù Thuần Quân có cố gắng hết sức đến chết, cũng không thể bảo vệ được Chủ Mẫu, cũng không bảo vệ những đứa con trong bụng Mộ Dung Nguyên Duệ.
"Kiếm là thứ vô tình nhất trong thiên hạ, ngươi có biết rằng, nước mắt là sự xúc phạm lớn nhất đối với kiếm?" La Hầu lạnh lùng nói.
"Ha ha, kiếm vô tình, Thuần Quân của Ma đạo lại có tình. Chiến đấu đi, dẫu sao hôm nay không phải không phải ngươi chết thì ta chết!”
Nói xong, Thuần Quân trực tiếp hóa thân thành Hỗn Độn Cự Kiếm, chém về phía La Hầu.
Mà sau khi La Hầu lần lượt né nhanh vài đòn, đồng thời cũng biến thành một thanh kiếm lớn màu đen, chiến đấu với Thuần Quân trên nơi cao của bầu trời.
Kiếm linh và kiếm ma, mỗi người đều hóa thành dạng kiếm thể thuần túy nhất.
Bên trên cửu thiên, kiếm khí tung hoành.
Mộ Dung Nguyên Duệ mất đi lý trí, sức mạnh của Hỗn Độn Thần Quang giảm mạnh, sinh cơ trong cơ thể cũng tiêu hao nhanh chóng.
Lên xuống bất định, Hỗn Độn Thần quang không còn khả năng cạnh tranh với lưỡi kiếm sắc bén của kiếm Thái Sơ.
"Chiến Thần, hành trình của ngươi đến với Thái Cổ Thần giới kết thúc tại đây và ta sẽ lên ngôi vua." Lữ Thuần Dương một bên nghiêm nghị nói, một bên điên cuồng giải phóng kiếm ý Thái Sơ.
"Lữ Thuần Dương, ngươi yêu kiếm đến cuồng si, vốn đã rơi vào ma chướng, nếu còn trở thành Thần Vương, thì chính là tội nhân thiên cổ của chúng sinh."
"Nực cười, ta vì kiếm mà sinh ra, lại có tội gì?" Lữ Thuần Dương cười lạnh hỏi.
Nhìn thấy Lữ Thuần Dương chấp mê bất ngộ, Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài một hơi.
Ngưng tụ thần niệm, thực hiện sự phản kháng cuối cùng.
Cô hứa sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nên dù biết mình sẽ chết dưới lưỡi kiếm của Lữ Thuần Dương, nhưng cô vẫn kiên trì đến cùng.
Cuối cùng, ánh kiếm phá vỡ Hỗn Độn Thần Quang.
Khoảnh khắc tiếp theo, kiếm khí nổ tung, thân thể Mộ Dung Nguyên Duệ trực tiếp bị kiếm khí đánh văng ra ngoài, toàn thân chảy máu, trong không khí rơi xuống một trận mưa máu.
Mưa máu khắp không trung, khuôn mặt đau buồn của Mộ Dung Nguyên Duệ tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Cô không đau buồn vì cái chết của chính mình, mà chỉ thương thay cặp con chưa chào đời trong bụng của mình.
Số phận đã ban tặng chúng cho cô như một món quà, mà cô thậm chí còn không cho chúng cơ hội nhìn thấy thế giới này một lần.
Lữ Thuần Dương không lợi dụng tình huống truy đuổi, mà treo lơ lửng trên không nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ từng chút một rơi xuống đất.
Một kiếm này gần như đã hủy diệt toàn bộ sinh cơ của Mộ Dung Nguyên Duệ, giờ ông ta chỉ muốn nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ chết đi trong tuyệt vọng.
Mộ Dung Nguyên Duệ ngã xuống đất như một chiếc lá khô rời cành.
Mặt đất lạnh lẽo, bầu trời tối tăm vô định.
Cô nghe thấy tiếng kêu khóc của tộc Chiến Thần, tiếng hò reo của tộc Kiếm Thần, cũng nghe thấy tiếng chiến đấu của kiếm linh và kiếm ma trên cửu thiên.
Đột nhiên, một chút lạnh lạnh chạm trên má cô.
Cô mở đôi mắt mệt mỏi ra và thấy bầu trời tràn ngập những bông tuyết.
Vào điểm cuối của sinh mệnh, cô không biết những bông tuyết có phải là do cô ảo tưởng hay không.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy một tiếng thét chứa đựng sự bi ai vô tận, thì mới nhận ra đây không phải là ảo giác.
Nguyệt lãnh thiên sơn, hàn giang tự bích, chỉ ảnh hướng thuỳ khứ?
Vạn trượng băng nhai, tuyết liên hoa lạc, phiến phiến như tinh vũ.
Thính thuỳ, lộ ế tiêu quản, thập chỉ đài sinh, liêu lạc xuy tân khúc.
Nhân ảnh phì sấu, ngọc thiềm viên khuyết, côn lôn thiên thu tuyết.*
(*Những đỉnh núi trùng điệp được ánh trăng soi rọi, nước sông lạnh lẽo hiện lên màu xanh ngọc bích, bóng dáng cô độc ấy đang đi về đâu? Những bông tuyết rơi xuống từ những vách đá cao chót vót như mưa sao băng. Ai đang tấu một bản nhạc buồn? Đã lâu rồi không cầm chiếc sáo trong tay, trong đêm cô đơn này chỉ có thể chơi bản nhạc như vậy. Xung quanh người người muôn vẻ, trên đầu trăng tròn trăng khuyết, thứ không thay đổi chỉ có lớp tuyết ngàn năm trên núi Côn Lôn. )
Tạ Lan, anh cuối cùng cũng tới rồi...