Tôi ngự không ngàn dặm, không hề dừng lại một giây phút nào, dù vậy, khi đến cạnh Nguyên Duệ, nhưng những gì tôi nhìn thấy chỉ là cảnh tượng đau lòng.
Bao nhiêu yêu hận, bao nhiêu sống chết chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi không thể tưởng tượng nếu mình đến muộn thêm một chút, từ nay trở về sau sẽ trải qua như thế nào.
Mộ Dung vẫn là Mộ Dung trong lòng tôi.
Khi tôi nhận thấy trong hư không vũ trụ Thái Cổ Thần giới bị bóng tối bao phủ, tôi biết rằng đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bởi vì tôi biết Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ chỉ mang đến ánh sáng cho Thái Cổ Thần giới, mà không bao giờ mở ra màn đêm vĩnh cửu.
Ngoài cô ra, chỉ có thể là Lữ Thuần Dương.
Không ai hiểu rõ sức mạnh của kiếm hơn tôi, kiếm sinh ra khi âm dương gặp nhau, giữa bình minh và màn đêm.
Một thanh kiếm là ánh sáng, thanh kia là bóng tối.
Thậm chí Thiên đạo còn nhờ một kiếm mà được bất tử.
Vì vậy, khi nhìn thấy Thái Cổ Thần giới như vậy, tôi biết rằng Lữ Thuần Dương ra tay rồi.
Một kiếm như vậy, cho dù tôi đã ba kiếm hợp nhất, cùng phải dùng hết sức để đỡ, thắng thua không rõ, Nguyên Duệ cô ấy tuyệt đối không phải đối thủ của kiếm này.
Tôi đốt hết thần niệm chỉ để đến kịp chỗ Nguyên Duệ trước khi Lữ Thuần Dương rút kiếm, nhưng không gian quá xa, tốc độ tối thượng của Côn Lôn Tuyết cũng không thể khiến tôi đi nhanh hơn trong chốc lát.
Khi tôi chính thức bước vào không phận của Thái Cổ Thần giới, màn đêm vĩnh cửu kết thúc cùng với ánh kiếm chói lóa.
Lữ Thuần Dương rút kiếm ra rồi, mục tiêu chính là tình yêu của đời tôi.
Tim tôi như bị một thanh kiếm này đâm thủng, đau đớn không kham nổi, những giọt nước mắt hối hận và tự trách mình lăn dài trên khuôn mặt.
Ánh kiếm này thật chói mắt, sức hủy diệt mà nó mang theo rất lớn mạnh và vô tận.
Khi kiếm quang phát ra, tôi nhắm đôi mắt lại, nghĩ rằng bản thân sẽ nghe được tin Nguyên Duệ chết đi.
Cô ấy hiện là Ma Đạo Chủ Mẫu, một khi cô ấy chết, Cờ Chiêu hồn sẽ có phản ứng.
Tuy nhiên, Cờ Chiêu hồn lại im lìm và nặng nề như cũ, không có gì xảy ra.
Sau đó tôi mở mắt ra, nhìn thấy một tia sáng ẩn chứa sức hủy diệt vô tận ở giữa Thái Cổ Thần giới, chặn trước ánh kiếm của Lữ Thuần Dương.
Thứ mà Lữ Thuần Dương chém ra chính là kiếm ý Thái Sơ, có thể đỡ được kiếm quang của kiếm Thái Sơ, tôi không biết được lai lịch.
Tôi tiếp tục bay không ngừng về phía Nguyên Duệ, chỉ mong rằng ánh sáng này sẽ không bao giờ tiêu tan, kiên trì tồn tại cho đến khi tôi đến bên người yêu của mình.
Tuy nhiên, Thái Cổ Thần giới có lãnh thổ mênh mông, tôi chưa kịp đến được chiến trường, ánh sáng thuộc về Mộ Dung Nguyên Duệ đã bắt đầu mờ đi.
Ánh sáng mờ đi có nghĩa là cái chết của Nguyên Duệ cũng sắp đến.
Tôi dùng hết sức tăng tốc, truyền luồng thần niệm dồi dào đến mức Côn Lôn Tuyết không thể chứa đựng được nữa, trực tiếp nổ tung hóa thành tuyết bay, cùng tôi quét sạch phần đất trời không gian này.
Ngay lúc tuyết rơi đầy trời, tôi nhìn thấy người phụ nữ thân yêu của mình bị thanh kiếm Thái Sơ đánh bay.
Kiếm khí tuôn qua cơ thể mỏng manh của cô ấy, máu từ không trung tuôn ra như mưa.
Những bông tuyết cùng máu tươi rơi xuống, giống như một trận mưa sao băng.
Nguyên Duệ từ trên trời rơi xuống như bông sen tuyết khô héo.
Tuyết rơi vô tận, che phủ đất trời,
Những bông tuyết băng giá lãnh đạm, không có một tia hơi ấm, càng không thể thay thế được tôi làm ấm cơ thể người yêu.
Nỗi cô độc lên đến cực điểm, sự đau khổ cũng sắp ập đến.
Tôi dường như đã nhìn thấy nụ cười nhạt nhòa của Nguyên Duệ, nhẹ nhàng trôi qua trong ký ức của mình...
Không!
Tôi không chấp nhận cái kết này!
Khi Nguyên Duệ dùng hết chút sức lực cuối cùng, vươn tay phải ra đón lấy bông tuyết, tôi đến được bên cạnh cô ấy, nắm lấy tay cô ấy.
Bàn tay này lạnh quá, cũng khiến người ta đau lòng làm sao.
"Tạ Lan, anh cuối cùng cũng tới rồi..." Nguyên Duệ nhìn tôi, khóe môi mỉm cười.
Ý cười nhàn nhạt, vì nụ cười nhàn nhạt này đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Tôi muốn nắm lấy tay còn lại của cô ấy nhưng lại phát hiện ra tay cô ấy đang bảo vệ phần bụng dưới của mình.
Sau nhiều lần chinh chiến cùng sát phạt, áo giáp của cô đã bị xé toạc thành nhiều mảnh, chỉ còn lại mảnh giáp ở phần bụng là gần như nguyên vẹn.
Tôi biết cô ấy đang bảo vệ điều gì, cô ấy đang bảo vệ đứa con của chúng tôi.
"Tạ Lan, thực xin lỗi, em không chăm sóc tốt chúng..."
Vừa nói, nước mắt Nguyên Duệ vừa tuôn ra.
Tôi càng không thể nói được lời nào, chứ đừng nói đến việc phải nói gì.
Tôi bế cô ấy lên khỏi mặt đất, ôm cô ấy vào lòng, dùng tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, điên cuồng truyền năng lượng sống vào cơ thể cô ấy.
Tuy nhiên, cơ thể cô ấy không có phản ứng gì, dường như đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, mọi việc tôi làm đều vô ích.
Tôi vô cùng sợ hãi, đặt tay lên huyệt Thần Đình của cô ấy, tách ra một tia thần niệm để cảm nhận những biến đổi trong cơ thể cô ấy, sau đó tôi phát hiện, thế giới huyền quan của cô ấy đã sụp đổ, biến thành một khoảng không tối tăm tựa thể không bao giờ lấp đầy được.
Trong hư không tối tăm, không có vật chất hay ánh sáng, đây là hư không nguyên thủy nhất, ngay cả sương mù hỗn độn cũng không có.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Huyền quan của em đâu?" Tôi run rẩy hỏi cô ấy.
"Không… còn nữa."
Nhìn thấy sinh cơ của cô ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào, tôi không dám hỏi thêm lời nào.
Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, hôn lên đôi môi không còn sắc máu của cô ấy, lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Tôi không muốn cô ấy rời xa tôi.
Tôi là đứa con của vận mệnh và có đầy đủ sức mạnh của vận mệnh.
Thế nhưng vận mệnh đã mang đến cho tôi điều gì?
Nếu vận mệnh chỉ cho tôi sự ly biệt, thì làm sao tôi có đủ dũng khí để quyết chiến với Thiên đạo đây?
Thiên đạo bất nhân, vận mệnh lại càng vô tình.
Vào lúc này, ý chí của tôi bắt đầu dao động.
Nếu Nguyên Duệ cứ rời bỏ tôi như thế này, tôi nghĩ mình sẽ không ngần ngại gia nhập trận doanh của Thiên đạo, đoạn tuyệt với vận mệnh.
Bởi vì tôi thực sự không thể biết được sự khác biệt giữa Thiên đạo và vận mệnh.
Chẳng phải đều tàn nhẫn như nhau sao?
Tôi ôm Nguyên Duệ, dùng tay vuốt ve bụng cô ấy.
Ở nơi đó, tôi cảm thấy có sự chuyển động bất thường.
Tôi không có kinh nghiệm làm cha, trên thực tế, từ khi Nguyên Duệ mang thai, tôi chưa từng tiếp xúc thân thể với cô ấy.
Nhưng dù như vậy, tôi vẫn có thể đoán được chuyển động kỳ lạ này là gì.
Cảm nhận được sự rung động của hai sinh mệnh nhỏ bé, mọi oán hận trong lòng tôi lập tức biến mất, thay vào đó là một cảm giác tội lỗi khó tả thay thế.
Tôi đã phụ lòng Nguyên Duệ cũng phụ lòng hai đứa nó.
Như cảm nhận được sự hiện diện của tôi, cử động của thai nhi càng thường xuyên hơn.
Tôi cố gắng truyền một luồng năng lượng sống vào bụng dưới của Nguyên Duệ, sau đó tôi phát hiện ra nguồn lực đó đã được chúng hấp thụ ngay lập tức.
Phát hiện này làm tôi ngạc nhiên muôn phần, đến mức tôi liều mạng đưa năng lượng sống của mình vào bụng Mộ Dung Nguyên Duệ để chúng hấp thụ.
Khi từng luồng năng lượng sống tràn vào, cơ thể Nguyên Duệ dần dần tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Cùng lúc đó, miệng vết thương đang chảy máu của Nguyên Duệ bắt đầu thu nhỏ, vết thương bắt đầu lành lại.
Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đáp tam xuân huy*. Tôi hiểu ra rồi, chúng hấp thụ năng lượng sống của tôi để khôi phục lại sự sống cho mẹ của chúng.
(* n tình cha mẹ dành cho con cái thật khó mà báo đáp hết được)
Huyền quan của Nguyên Duệ bị phá hủy, thần hồn bị phân tách nên không thể tiếp nhận năng lượng sống của tôi, nhưng chúng thì có thể.
Bởi vì chúng là máu thịt của tôi...bởi vì chúng tôi là một gia đình.
Chư thần im lặng và theo dõi mọi chuyện đang xảy ra.
Lữ Thuần Dương cũng im lặng, lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn tôi chữa trị cho Nguyên Duệ.
Mặc dù ông ta không động đậy di chuyển nhưng tôi biết rằng ông ta đang ngưng tụ kiếm ý.
Tôi cứu Nguyên Duệ nhất định sẽ phải trả giá rất đắt. Ông ta đang đợi thần niệm của tôi cạn kiệt, sinh cơ suy giảm, rồi mới giáng cho tôi một đòn chí mạng.
Bởi vì từ đầu đến cuối, tôi mới chính là kẻ thù sinh tử thực sự của ông ta.