Tôi biết Lữ Thuần Dương đang ở một bên như hổ rình mồi, nhưng vẫn không ngừng truyền năng lượng sinh mệnh.
Vết thương của Nguyên Duệ không thể trì hoãn được nữa, huyền quan của cô ấy đã bị phá hủy, nếu như tôi không thể khôi phục lại toàn bộ sinh cơ cho cô ấy, cô ấy có lẽ cả đời cũng sẽ không thể hồi phục được.
Điều quan trọng nhất là chỉ có tôi mới có thể cứu được cô ấy.
Năng lượng sinh mệnh là một thứ bí ẩn, không chỉ chứa đựng sinh cơ mãnh liệt còn chứa cả năng lượng thần niệm tựa như hồn năng.
Tôi cho Nguyên Duệ bao nhiêu, tôi sẽ mất bấy nhiêu.
Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Trong sương mù, Nguyên Duệ cảm nhận được điều gì đó, thần thức vốn đã phân tách dần dần hợp nhất lại.
Đôi mắt vô thần lại lóe lên một ánh sáng mới, nhưng vẫn rất yếu ớt.
“Tạ Lan, có phải em đã chết rồi không?” Cô nhìn chằm chằm vào gò má của tôi, mơ màng hỏi.
"Không, có anh ở đây, em sẽ không sao."
Thượng da, ngã dục dữ quân tướng tri, trường mệnh vô suy kiệt.*
(*Hỡi trời, ta nguyện cùng chàng yêu nhau, duyên tình mãi không dứt)
Tôi không biết nói lời tình cảm, tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng tôi sẵn sàng dành phần đời còn lại của mình cho cô ấy.
Sự cô đơn trong cuộc đời giống như những bông tuyết bay trên bầu trời.
Đất trời mênh mông, bay khắp không gian.
Tuy nhiên, đợi khi băng tuyết tan chảy, thì không còn dấu vết nào nữa, sự sống cũng vậy.
Thùy Họa từng nói, thứ tồn tại đều là ảo ảnh cả, vĩnh hằng gì rồi cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt, vạn vật trên đời, muôn màu muôn vẻ, chỉ là lòng người đã bị che phủ đi.
Tôi chưa bao giờ tin vào sự vĩnh hằng, trong mắt tôi sự vĩnh hằng cũng chỉ tồn tại trong phút chốc khoảnh khắc.
Trước kẻ địch yếu hơn, nụ cười mê người của Thùy Họa với tôi mà nói chính là vĩnh hằng. Hàn Hoang đại chiến Dã Tiên, Thùy Họa một đao bạc đầu, cũng là vĩnh hằng.
Một đêm trăng tuyết ở Côn Lôn, ánh mắt khi Mộ Dung Nguyên Duệ trao cho tôi thanh kiếm Vô Danh cũng là vĩnh hằng, khi ở Đông Hải Quy Khư hy sinh bản thân để đỡ kiếm cho tôi, thứ để lại cho tôi chính là thân ảnh vĩnh hằng.
Tôi trước giờ không bao giờ cầu xin sự vĩnh hằng, có được một phút chốc linh hồn giao nhau cũng đã mãn nguyện.
Nhưng hôm nay, khi tôi ôm lấy một Nguyên Duệ mong manh, cảm nhận được sinh mệnh của cô ấy dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, tôi chợt cảm thấy tràn đầy khao khát với sự vĩnh hằng.
Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi cho đến cuối cuộc đời.
Cùng với nguồn năng lượng sinh mệnh vô tận được truyền vào người, Nguyên Duệ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Đợi khi năng lượng sinh mệnh không thể hấp thụ thêm được nữa, tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống đất và đứng dậy.
Chư thần đang vây quanh tôi, trước sự xuất hiện của tôi họ vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện rõ sự nghi hoặc.
Ta tức giận mà đến, kiếm ý hóa thành tuyết, bay đầy trời, ngay cả Lữ Thuần Dương cũng im lặng không nói gì trước sự xuất hiện của tôi, bọn họ càng không dám hỏi thêm gì.
Lúc này nhìn thấy tôi đứng lên từ mặt đất, một nữ thần mặc đồ đen với khuôn mặt lạnh lùng mở miệng nói với tôi.
"Ngươi là ai?"
"Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng, Ma Đạo Tổ Sư, Tạ Lan."
"Ngươi chính là Ma Đạo Tổ Sư?” Nữ thần kinh ngạc hỏi.
“Ngươi biết ta?” Tôi hỏi.
"Chiến Thần Bệ hạ từng nhắc đến với ta về Ma Đạo Tổ Sư trong thiên hạ, từ nay trở đi, ta sẽ khắc ghi tên của Đạo Tổ trong lòng." Nói xong, nữ thần áo đen bắt đầu chỉnh lại quần áo, quỳ một gối xuống hành đại lễ với tôi, trong miệng nhẩm: “Tướng lĩnh dưới trướng Chiến Thần, Phục Thù bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.”
Ngay khi nữ thần mặc đồ đen quỳ xuống, một nữ thần với khuôn mặt lạnh lùng mặc bộ y phục hoa sen trắng như tuyết bước tới bên cạnh cô.
Quỳ bên cạnh cô ấy, hành lễ và nói: "Tướng dưới trướng Chiến Thần, Băng Tuyết bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.”
Hai nữ thần cấp cao nhất trong liên minh Chiến Thần đột nhiên hành lễ với tôi, đều là lễ của vãn bối đệ tử, năm trưởng lão của tộc Chiến Thần nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rất hiển nhiên, Nguyên Duệ không nói cho bọn họ biết về chuyện của Ma đạo.
Đúng ngay lúc này, Nữ thần Phục Thù đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đạo Tổ là phu quân của Chiến Thần bệ hạ, sao còn không mau cúi đầu hành lễ?"
Khi nghe tin tôi là chồng của Nguyên Duệ, cả tộc Chiến Thần đều sửng sốt, tất cả đều quỳ xuống hành lễ.
Tôi ra hiệu cho họ đứng dậy, sau đó nói với họ rằng đã Chiến Thần không có gì đáng ngại, toàn tộc Chiến tranh đều khóc vì sung sướng.
"Tạ Lan, ngươi thật to gan, Ma đạo ở Nhân gian gây náo loạn còn chưa đủ sao, lẽ nào ngươi còn định nhúng tay vào Thái Cổ Thần giới?" Nhìn thấy toàn tộc Chiến Thần hành lễ với tôi, Lữ Thuần Dương trên không trung mắng tôi.
"Ma đạo sẽ không can thiệp vào cuộc chiến của Thái Cổ Thần giới. Ta ở đây chỉ với một thân phận duy nhất, người yêu của Nguyên Duệ."
"Ha ha, Ma Đạo Tổ Sư đúng thật là nặng tình nặng nghĩa, vì để cứu Mộ Dung Nguyên Duệ mà không ngại lãng phí hết thảy năng lượng sinh mệnh. Hôm nay ta nhất định phải xem xem sau khi ngươi cứu Mộ Dung Nguyên Duệ, lấy gì để đánh với ta!"
Lữ Thuần Dương phát ra lời mời chiến đấu, hiển nhiên ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận quyết chiến.
Lúc này năng lượng sinh mệnh của tôi cũng không còn bao nhiêu, mặc dù nhìn có vẻ bình thường không sao, nhưng cũng đã không còn sức lực để triển khai Thái Cổ Kiếm Vực.
Nếu muốn quyết chiến với ông ta, chỉ có thể đối phó bằng kiếm.
Nhưng sau khi thấy được sức mạnh của kiếm Thái Sơ của ông ta, tôi biết rằng mình không có nửa phần cơ hội chiến thắng. Trên trời cao, Thuần Quân và La Hầu vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ, quên đi tất cả, căn bản là không có thời gian để giúp tôi.
Dù ở góc độ nào đi nữa, tôi không có cơ hội chiến thắng trong trận quyết chiến này, khó thoát tử kiếp.
Trước lời mời đấu trận quyết chiến của Lữ Thuần Dương, tôi từ từ bay lên, đối đầu với ông ta ở trên không trung.
"Lữ Thuần Dương, ngươi không thích hợp làm Thái Cổ Thần Vương, lúc này dừng tay, ta vẫn xem ngươi như một thành viên trong Đạo môn." Tôi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Lữ Thuần Dương nói.
“Tạ Lan, không ngờ ngươi tai vạ đến nơi vẫn còn dám nói ra những lời ngạo mạn như vậy. Ta thừa nhận, ở Nhân gian ta không có cách nào đối phó với ngươi, nhưng nơi đây là Thái Cổ Thần giới, là nơi ngươi chôn xác!"
"Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta à?" Tôi hỏi.
"Nếu như ngươi ở thời kỳ đỉnh cao, có thể còn có mấy phần cơ hội. Đáng tiếc, ngươi vì cứu Mộ Dung Nguyên Duệ mà hao phí gần như toàn bộ năng lượng sinh mệnh, nhất định sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của ta."
"Nếu đã như vậy thì chiến đấu đi. Mối hận thù giữa ngươi và ta thực sự cần phải được giải quyết rồi." Tôi đáp.
Lữ Thuần Dương nói đúng, nếu chỉ là tranh tài kiếm đạo, tôi của hiện tại quả thực không phải đối thủ của ông ta.
Thậm chí trên tay tôi còn không có thanh kiếm nào dùng thuận tay cả. Côn Luân Tuyết đã vỡ thành từng mảnh, tất cả kiếm ý trên bầu trời đều biến thành tuyết bay.
Nhưng tôi vẫn có can đảm để chiến đấu, vì tôi vẫn còn một con át chủ bài chưa dùng đến.
Khám phá bí ẩn về thân thế của Ma Đạo Tổ Sư đã giúp tôi hoàn toàn kiểm soát được toàn bộ sức mạnh vận mệnh. Tôi muốn thử xem sức mạnh vận mệnh có thể giúp tôi nghịch chuyển sinh tử, thay đổi cục diện chiến đấu hay không.
Tiếc thay, khi đó tôi hoàn toàn không hiểu gì về vận mệnh, căn bản không biết rằng lấy thân phận vận mệnh chi tử đánh cược với Lữ Thuần Dương có ý nghĩa như thế nào.
Và khi tôi nhận ra điều này, tôi đã phạm một sai lầm rất lớn.