Vận mệnh là gì?
Mệnh là định số của một đời người, từ khi sinh ra đã được định trước, mà vận chính là biến số, ám chỉ sự biến hóa của thời gian và không gian.
Cái gọi là vận mệnh, chính là dùng để chỉ quy luật vận hành biến hóa của sinh mệnh.
Vận mệnh tượng trưng cho quá khứ không thể thay đổi và tương lai không thể đoán trước, giống như một đường thẳng kéo dài xuyên qua thời gian và không gian.
Khởi đầu là một con đường bắt buộc phải đi, con đường này nối liền vô số ngã nhỏ, chọn bất kỳ ngã nào trong số đó, số phận của chúng ta đã được định sẵn; mỗi khi đứng trước một ngã rẽ, số phận cũng sẽ thay đổi theo lựa chọn của chúng ta.
Vận mệnh có thể thay đổi, lại cũng không thể thay đổi, mấu chốt nằm ở cách đưa ra lựa chọn.
Năm xưa nếu tôi không cùng Liễu Hà Sầu đi vớt xác, vậy thì sẽ không quen biết Thùy Họa, cũng sẽ không có Sát – Phá – Lang tam phương tứ chính của sau này, mà tôi cũng sẽ không trở thành Ma Đạo Tổ Sư.
Tôi sẽ trải qua cuộc sống của một người bình thường, kết hôn sinh con, sống một đời bình phàm. Mà lúc tôi đưa ra lựa chọn ấy, vận mệnh đã dẫn tôi đi tới một con đường khác hẳn với người bình thường.
Thế nhưng không phải bất kỳ ai cũng có quyền đưa ra lựa chọn, bởi vì số mệnh của mỗi một người không giống nhau.
Lấy anh trai của tôi làm ví dụ, nếu như khi xưa người đi vớt xác cùng Liễu Hà Sầu là anh ấy, bất kể thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không thể từ một người bình thường trở thành Ma Đạo Tổ Sư được.
Bởi vì anh ấy không gánh trên vai số mệnh trở thành Ma Đạo Tổ Sư, cho dù vận mệnh của anh ấy có xuất hiện bao nhiêu biến số đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ không bước trên con đường Ma Đạo Tổ Sư này.
Vận mệnh mơ hồ khó hiểu, tồn tại trong bóng tối, ngay cả Thiên Đạo cũng không thể đoán được.
Trước đây tôi cũng chẳng hiểu biết gì về số mệnh. Thế nhưng sau khi tôi và Ma Đạo Tổ Sư trải qua mệnh số luân hồi trong suốt ba nghìn năm, dần dần tôi đã lĩnh ngộ được mối quan hệ giữa vận mệnh và thời không.
Tôi và ông ấy vốn là người cùng một mệnh, thế nhưng không phải cùng một người, mà nguyên nhân của việc này hoàn toàn là do sự ảnh hưởng của thời gian và không gian đối với vận mệnh.
Ba nghìn năm trước, Ma Đạo Tổ Sư chỉ có thể là Tạ Mạt Lăng, mà Tạ Lan tôi đây nhất định phải đợi ba nghìn năm sau mới ra đời.
Vận mệnh không thể chạm tới cũng không thể điều khiển, thế nhưng lại bị trói buộc bởi sức mạnh của thời gian và không gian, tất cả mọi sự thay đổi phải diễn ra trong khoảng thời gian và không gian nhất định.
Vì vậy, điều tôi muốn làm bây giờ là sử dụng sức mạnh vận mệnh để nghịch chuyển không gian trong cuộc quyết chiến với Lữ Thuần Dương, cưỡng chế viết lại quỹ đạo vận mệnh của chính mình.
Trong trận chiến ở Quy Khư năm xưa, Thanh Đế đã từng dùng một tấc thời gian(1) để giúp Thùy Họa hồi phục vòng xoáy hư không bị tổn thương, vì vậy mà tiêu hao gần như toàn bộ thọ nguyên của mình.
(1) một tấc thời gian: chỉ một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Mà việc tôi muốn làm giờ đây so với một tấc thời gian khi xưa còn nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì Thanh Đế chỉ gây ảnh hưởng đến quá trình biến hóa của vòng xoáy hư không, mà thứ tôi muốn thay đổi lại chính là thời gian và không gian. Tôi bắt buộc phải trở về trạng thái trước khi trị thương cho Mộ Dung Nguyên Duệ, chỉ khi thần niệm dồi dào sinh cơ cuồn cuộn tôi mới có khả năng đánh bại được Lữ Thuần Dương.
Thứ mà tôi tiêu hao không phải thọ nguyên, mà là sức mạnh tinh thuần của vận mệnh.
Sức mạnh vận mệnh vốn được tôi dùng để đối phó với thủ đoạn ghê gớm của Thiên Đạo, mà bản thân tôi chính là mắt xích không thể thiếu nhất trong chuỗi xiềng xích trói buộc lấy Thiên Đạo.
Khi ấy mặc dù tôi cũng mơ hồ cảm nhận được làm như vậy sẽ không tốt, thế nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi vì tôi không thể chết.
……
Thiên ngoại trên cao, trận chiến giữa Thuần Quân và La Hầu đã đi đến những phút cuối cùng, trước đó kiếm thể của Thuần Quân đã bị tổn thương, giờ đây phải giao đấu sinh tử với một La Hầu đang trong trạng thái phong độ tột đỉnh, dần dần đã rơi xuống thế hạ phong.
Kiếm thể ban đầu của Thuần Quân đã bị hủy diệt, kiếm thể bây giờ là do tôi dùng kiếm khí hỗn độn bản nguyên để rèn đúc lại, nếu một lần nữa lại bị phá hủy, thần hồn cũng sẽ theo đó mà tiêu tan, bởi vì thần hồn của cô ấy đã sớm dung hòa làm một cùng với kiếm khí hỗn độn bản nguyên.
Đánh bại Kiếm Linh sẽ giúp Kiếm Ma nuốt sạch sức mạnh kiếm khí bản nguyên của Kiếm Linh, từ đó mà uy năng của kiếm cũng tăng lên tới cực điểm.
Tới lúc đó, La Hầu sẽ trở thành thanh kiếm mạnh nhất trong khắp trời đất, vũ trụ hư không này, sức mạnh của nó sẽ vượt qua cả thanh kiếm trong tay Lữ Thuần Dương, chính thức trở thành vị vua của binh khí.
Nơi nào xuất hiện kiếm La Hầu, vạn kiếm phải thần phục, nhuệ khí hóa hư không.
Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra, nếu không sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng tiêu cực cho khắp chúng sinh trong trận chiến chống lại Thiên Đạo.
“Lữ Thuần Dương, ngươi vì sao còn chưa ra tay?” Tôi hỏi.
“Ta đang đợi ngươi”.
“Đợi ta?”
“Ta rất tò mò, rốt cục ngươi còn đang cất giấu con át chủ bài nào, vậy mà hãy còn dũng khí tới quyết đấu với ta”.
Lữ Thuần Dương ánh mắt nham hiểm, sớm đã nhìn ra Thuần Quân không thể kiên trì được bao lâu nữa, vì vậy mới ép tôi phải ra tay trước, để lộ quân bài của mình.
Ông ta đối với tôi vô cùng cảnh giác, thứ khiến người này phải kiêng dè tôi nhất chính là thân phận đứa con của vận mệnh.
Vì tôi mà ông ta đã không ít lần nếm phải quả đắng, lần này ông ta đã quyết tâm đợi tôi tung bài ra trước rồi mới xuất kiếm.
Đáng tiếc ông ta có thể đợi được, mà tôi thì không.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tập trung tâm thức của mình, cảm ngộ sức mạnh vận mệnh.
Lúc này, hoa tuyết vẫn bay phấp phới.
Bầu trời đầy tuyết, tất cả đều do kiếm ý Côn Lôn Tuyết của tôi sở hóa thành.
Tôi đứng giữa trời, dang rộng đôi tay ôm vào lòng.
Muốn đấu với Lữ Thuần Dương, trong tay nhất định phải có một thanh kiếm tốt, thanh kiếm tốt nhất hiện giờ đương nhiên là Côn Lôn Tuyết.
“Trời đất mênh mang, dừng chân nơi nào. Nhật nguyệt tuần hoàn, lặp đi lặp lại.”
Tôi niệm một câu tiên tri nổi tiếng nhất từ trong Đạo Tàng, bởi vì nó đại diện cho sự luân hồn của thời gian và không gian.
Thời không không thể nghịch chuyển, vì thế cái gọi là luân hồi thực chất là chỉ vận mệnh.
Niệm dứt câu này, tay trái tôi cầm kiếm chỉ, tay phải nắm chặt lấy hư không. Miệng lớn tiếng niệm: “Tuyết trắng bay bay giống cái chi. Ta có một kiếm gọi là Côn Lôn!”(2)
(2) Tuyết trắng bay bay giống cái chi: đây là câu hỏi mà Tạ An - nhà chính trị, quân sự lớn và đại thần dưới thời Đông Tấn – hỏi Tạ Đạo Uẩn là cháu gái của mình. Tạ Đạo Uẩn đáp: “Không bằng ví với bông liễu bay theo gió.” Về sau Tạ Đạo Uẩn trở thành thi nhân nổi tiếng đời Tấn. Trong câu trên, tác giả mượn tích này để nhắc đến thanh kiếm Côn Lôn Tuyết. Bạn đọc xin đừng trách người dịch dịch không xuôi tai, vì vốn dĩ câu này tác giả viết ngang tai thật.
Dứt lời, hoa tuyết điên cuồng bay múa, tụ về phía tôi.
Trên trời tuyết bay bay, dưới đất tụ thành gò, hoa tuyết nơi này toàn bộ đều bị tôi thức tỉnh.
Bao gồm cả những bông hoa tuyết đã bị tan chảy, một lần nữa lại biến thành hơi nước, hơi nước lại kết thành hàn băng, hàn băng hóa thành tuyết bay lên bầu trời.
Hoa tuyết điên cuồng tụ lại, kiếm ý bắt đầu dung hợp.
Chuôi kiếm dần dần xuất hiện trong tay phải của tôi, hoa tuyết bay lên tiếp tục ngưng tụ thành thân kiếm.
Sau khi bông tuyết cuối cùng trở lại, Côn Lôn Tuyết trong tay tôi đã bùng nổ ánh kiếm sắc bén chói lòa.
Từ đầu tới cuối Lữ Thuần Dương chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà không hề ra tay ngăn cản. Bởi vì ông ta biết rằng, chỉ dựa vào một thanh kiếm sẽ không thể nào đánh bại được ông ta.
Thế nhưng ông ta không hề hay biết rằng, vào lúc Côn Lôn Tuyết hoàn hảo xuất hiện trong tay tôi cũng là lúc toàn bộ thần niệm và sinh cơ mất đi đã hoàn toàn quay lại trong thân thể.
Đợi tới khi ông ta ý thức được chuyện này thì kiếm ý của tôi đã viên mãn, chiến lực một lần nữa đạt tới cảnh giới cao nhất.
“Làm sao mà ngươi có thể làm được cơ chứ?” Lữ Thuần Dương đột nhiên biến sắc.
“Lữ Thuần Dương, ngươi chẳng biết gì về vận mệnh cả.” Tôi nói.
“Nghịch chuyển thời không, người đã hoàn toàn nắm giữ sức mạnh vận mệnh/”
“Không sai, trận chiến hôm nay, đối thủ của ngươi không chỉ có mình Tạ Lan ta, mà còn có Tạ Mạt Lăng!”