Lữ Thuần Dương dù thế nào đi nữa cũng không thể tưởng tượng nổi cái gọi là át chủ bài của tôi lại chính là nghịch chuyển thời không, khiến chiến lực một lần nữa quay lại thời kỳ đỉnh cao.
Thế nhưng chiến ý của ông ta không hề suy giảm, ngược lại còn tăng thêm.
Nói về kiếm, không ai tự tin hơn Lữ Thuần Dương.
Trong mắt ông ta, thứ mà tôi gọi là kiếm đạo chẳng qua chỉ là món quà của vận mệnh, trong khi đó tất cả mọi thứ ông ta có được đều đến từ sự theo đuổi và vất vả khổ luyện cả đời.
Quyết chiến sắp bắt đầu, chiến ý dâng đầy trời.
Chư thần bắt đầu lẩn tránh, cách xa nơi này.
Tộc Chiến Thần bảo vệ Mộ Dung Nguyên Duệ, sơ tán tới một nơi an toàn.
Trước khi tôi và Lữ Thuần Dương phân rõ thắng bại sẽ không có trận chiến nào diễn ra giữa các vị thần minh, cũng không có kẻ nào nhân cơ hội này tấn công Mộ Dung Nguyên Duệ.
Bởi vì cả tôi và Lữ Thuần Dương đều có sức mạnh thống trị cả Thái Cổ Thần Giới, đầy trời tuyết bay tụ về một kiếm, trong lòng chư thần không tránh khỏi rét lạnh, chẳng thua kém gì một chiêu Kiếm Khải Vĩnh Dạ lúc trước của Lữ Thuần Dương.
Trên không trung, tôi khoác một thân đạo bào màu đen, Côn Lôn Tuyết trong tay óng ánh như ngọc. Lữ Thuần Dương mặc bạch y phóng khoáng tiêu sái, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Thân ảnh đen trắng đối lập, lần lượt đại diện cho hai thái cực của kiếm đạo: Thái Sơ và Hỗn Độn.
Thái Sơ chỉ có hư không, Hỗn Độn đã có chư thiên(1).
(1) Chư thiên được hiểu đơn giản là những thiên thần, những chúng sinh của cõi trời. Chỉ những người có đủ phước báu mới có thể trở thành Chư Thiên. Trong các chính điện ở cả phương Đông và phương Tây, có 24 vị Chư Thiên tiêu biểu được thờ phụng.
Vì vậy, hai loại kiếm ý này cũng lần lượt cho Tiên Thiên và Hậu Thiên ở thời kỳ đỉnh cao.
Tiên Thiên là hư, Hậu Thiên là thực.
Bất luận là Thái Sơ hay Hỗn Độn đều không phải loại kiếm đạo mạnh nhất, mạnh nhất là người có thể nắm giữ cả hai loại kiếm đạo này.
Người như vậy không chỉ dùng kiếm sinh ra chư thiên vạn vật, còn có thể hóa hư thành thực, lại có thể hủy diệt chúng sinh, hóa thực thành hư.
Có thể làm được như vậy chỉ có một mình Thiên Đạo, chỉ Thiên Đạo mới có thể đồng thời nắm giữ cả hai loại kiếm ý Thái Sơ và Hỗn Độn.
Cả tôi và Lữ Thuần Dương đều không thể làm được như vậy, thậm chí sẽ không bao giờ có thể làm được như vậy.
Tất cả những gì chúng tôi có thể làm được đó là, đem kiếm đạo mà bản thân nắm giữ được nghiền ngẫm tới cảnh giới cuối cùng.
Trận chiến bắt đầu, thân hình của Lữ Thuần Dương biến mất trong không trung.
Sau đó, bóng tối một lần nữa lại buông xuống.
Thiên cực trên cao, Thuần Quân và La Hầu cũng dừng chiến đấu, không hẹn mà cùng lựa chọn tránh ra.
Một chiêu Kiếm Khải Vĩnh Dạ của Lữ Thuần Dương khiến xung quanh một mảnh tăm tối, chỉ có Côn Lôn Tuyết trong tay tôi hãy còn tỏa ra một chút ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh sáng lạnh lẽo, như mờ như tỏ, dường như có thể dập tắt bất kỳ lúc nào.
Cùng với động tác của tôi, ánh sáng ấy hóa thành một đạo kiếm khí lưu hình, trong bóng đêm điên cuồng nhảy múa.
Kiếm khí lưu hình lấp lánh, phá rách màn đêm tăm tối, rồi lại bị bóng tối nuốt chửng.
Bất kể tôi đã chém ra bao nhiêu kiếm khí lưu hình, cuối cùng cũng chỉ giữ được ba đạo.
Ma Kiếm cuồn cuộn, Quỷ Kiếm âm u, Thần Kiếm mịt mù.
Kiếm Khải Vĩnh Dạ của Lữ Thuần Dương có thể nuốt chửng vạn vật trong bóng tối, thế nhưng lại không nuốt nổi ba đạo kiếm khí này.
Mặc dù Lữ Thuần Dương không thể động chạm tới ba đạo kiếm khí, thế nhưng trong lòng tôi chẳng có lấy một chút an tâm.
Bóng tối đem đến cho tôi áp lực vô cùng nặng nề, ánh sáng lạnh lẽo của Côn Lôn Tuyết có vẻ vẫn lập lòe như cũ, thế nhưng tôi biết bất kỳ lúc nào nó cũng có thể bị dập tắt. Một khi ánh sáng ấy không còn nữa, ba đạo kiếm khí lưu hình kia cũng sẽ tiêu tan trong nháy mắt.
Đến lúc đó, tôi sẽ chẳng có cách nào địch lại kiếm Thái Sơ của Lữ Thuần Dương.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tất cả mọi người đều đang nín thở chờ đợi, không một ai có thể đoán trước kết quả của lần quyết đấu này.
Thái Cổ Thần Giới đang nghiêm túc quan sát, mà chúng sinh khắp Thái Cổ Thần Giới cũng đang nghiêm túc quan sát.