Đêm tối mãi chẳng kết thúc.
Toàn bộ Thần Giới đều đang trông chờ ánh bình minh.
Kiếm của Lữ Thuần Dương mãi không thấy quay lại, cũng không ai biết rốt cục ông ta đã gom góp bao nhiêu kiếm ý mới có thể chém ra một đạo Phá Hiểu kiếm mạnh mẽ như vậy(1).
(1) Phá Hiểu: lúc tảng sáng.
Côn Lôn Tuyết vẫn như cũ, ba đạo kiếm khí lưu hình đan xen lẫn nhau, nở rộ trong đêm tối như đóa hoa kiếm xinh đẹp thê lương.
Có lúc như đóa u lan nở trong thung lũng hoang vắng, lúc lại như hoa khai phú quý. Có lúc thánh thiện như đóa tuyết liên, lại có lúc diễm lệ như mạn đà la…
Từng bông hoa kiếm nở rộ khắc sâu trong lòng chư thần.
Hàng nghìn năm sau đó, truyền thuyết về đóa hoa kiếm vẫn còn lưu truyền khắp vùng đất cổ xưa này.
Đạo Tàng hậu thế ghi chép lại, Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan xuất kiếm tại Thái Cổ Thần Giới, kiếm ý chạm khắc Thái Cổ, hoa khai bất bại.
Hoa kiếm phức tạp, muôn hồng ngàn tía, tỏa hương thâu đêm.
Cuối cùng, hoa kiếm thấu tỏ những lời muốn nói của hoa cỏ khắp nhân gian, hóa thành một đóa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn là hoa của m Ty, sau lại nhờ ơn Nữ Đế mà trở thành biểu tượng cho Ma đạo của tôi.
Trong truyền thuyết, hoa bỉ ngạn có hai màu, một loại tinh thuần như tuyết trắng, một lại thắm đỏ như máu.
Tuyết trắng đại diện cho thiên đường, đỏ tươi tượng trưng cho địa ngục.
Trên cờ chiêu hồn, anh linh của đệ tử Ma đạo sau khi chết đi toàn bộ đều hóa thành hoa bỉ ngạn màu đỏ thắm.
Bởi vì, thiên đường bên trái, Ma đạo bên phải.
Khoảnh khắc bỉ ngạn hoa nở rộ, tôi đây bỗng tức cảnh sinh tình, Côn Lôn Tuyết liền lung lay, bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Chính trong lúc này, Lữ Thuần Dương từ trên cửu thiên đã quay lại, một kiếm chém rách màn đêm.
Cao thủ tranh tài, thứ mà họ tranh giành đôi khi chỉ là một tia cơ hội.
Lữ Thuần Dương vẫn luôn chờ đợi, chờ tới khi tâm thức của tôi lộ ra sơ hở.
Cho dù tôi ngay lập tức tập trung tinh thần, chỉ một tia sơ hở này cũng đủ để ông ta xuất ra một chiêu Tất Sát.
Kiếm xuất ra, đất trời rung chuyển.
Bóng đêm vụt tắt, bình minh ló dạng.
Cửu Thiên Thập Địa, Thần khóc Quỷ gào.
Một đạo kiếm quang có sức tàn phá cực lớn và vô cùng mĩ lệ từ chín tầng trời trút xuống.
Xuyên qua màn đêm, xé rách hư không, sát ý cuồn cuộn như thủy triều, thi nhau khóa chặt lấy tôi.
Một kiếm này tưởng như cách tôi cả ngàn dặm, lại dường như ngay trước mắt tôi.
Chỉ cần tôi phạm phải một sai sót nho nhỏ sẽ ngay lập tức bị nó xóa sổ, xác hồn đều diệt.
Đối mặt với chiêu kiếm Tất Sát của Lữ Thuần Dương, tôi giơ thanh Côn Lôn Tuyết trong tay, điên cuồng giải phóng kiếm khí lưu hình. Thần Kiếm, Ma Kiếm, Quỷ Kiếm, ba loại kiếm khí đan xen lẫn nhau, từ trong không trung hóa thành từng đóa lại từng đóa hoa bỉ ngạn.
Các cuộc giao đấu kiếm đạo đều chú trọng tới thiền cơ, Lữ Thuần Dương xuất kiếm vào lúc hoa kiếm của tôi hóa thành bỉ ngạn, vậy thì tôi cũng chỉ có thể dựa vào bỉ ngạn hoa này để đối phó với ông ta.
Nếu như đổi thành một loại hoa khác, vậy thì tôi đã mất đi tiên cơ trước khi trận chiến kịp bắt đầu.
Trăm nghìn đóa hoa bỉ ngạn, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Giống như ráng chiều, giống như lưu hỏa, lại dường như một biển máu.
Bóng đêm vừa tan biến, bầu trời chuyển sang màu đỏ như máu. Trước đây chiến lực mạnh nhất của tôi chính là Côn Lôn Kiếm Hải, thế nhưng kể từ khi tôi mở ra Thái Cổ Kiếm Vực, chỉ vẹn vẻn một biển kiếm hải đã không thể dung nạp nổi kiếm khí hỗn độn mênh mông vô tận, bọn chúng cũng đã có được uy năng thống trị khắp một phương, đó chính là Thái Cổ Kiếm Vực.
Trận chiến trên núi Quy Khư, tôi đã dựa vào Thái Cổ Kiếm Vực để quét sạch cường địch, tiêu diệt hàng triệu kẻ thù.
Giờ khắc này tôi lại dựa vào hoa bỉ ngạn để tế xuất Thái Cổ Kiếm Vực, chỉ để có thể kiềm chế một kiếm Thái Sơ của Lữ Thuần Dương chém xuống từ trên chín tầng trời cao.
“Ta có một kiếm, gọi là Thái Sơ”.
Lữ Thuần Dương cao giọng hét lên, thanh kiếm Chủ Tể trong tay đâm vào giữa Kiếm Vực bỉ ngạn hoa.
Khắp trời hoa bay, thi nhau tụ lại trên người ông ta, cố gắng ngăn chặn kiếm quang.
Tuy nhiên, còn chưa kịp đến gần đã bị uy áp quá mức khủng bố toát ra từ kiếm khí của ông ta làm cho tan nát, thi nhau rụng lả tả giống như một cơn mưa máu.
Huyết hoa rơi rụng, bỉ ngạn mong manh vô cùng, ngay cả một bông hoa làm tổn thương Lữ Thuần Dương cũng không có.
Bỉ ngạn hoa điêu tàn rơi rụng, sức mạnh Kiếm Vực của tôi cũng theo đó mà suy yếu vô cùng. Trong khi ánh kiếm của Lữ Thuần Dương vẫn sắc bén như cũ, không hề suy giảm chút nào.
Vào lúc đóa hoa cuối cùng bị kiếm khí của Lữ Thuần Dương làm cho tan tác theo gió bay đi, Thái Cổ Kiếm Vực của tôi phát ra âm thanh tan vỡ.
Bầu trời đỏ rực như máu nhanh chóng trong xanh trở lại, trên không trung rực rỡ, Lữ Thuần Dương áo trắng như tuyết, kiếm như cầu vồng.
Thái Cổ Kiếm Vực bị phá, người tôi cũng không thể chịu nổi sự sắc bén của kiếm ý Thái Sơ.
Thúc phát quan trên đầu vỡ nát, tóc đen điên cuồng phiêu dật.
Đạo bào tung bay, thủng lỗ chỗ.
Côn Lôn Tuyết vẫn tiếp tục hướng về bầu trời, thế nhưng cơ thể của tôi đã bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Kiếm khí của Lữ Thuần Dương không thể địch lại, cơ thể tôi không tránh khỏi lung lay.
Tới đây tôi mới hiểu được, kiếm ý Hỗn Độn mà bản thân nắm giữ hãy còn kém xa so với sức mạnh kiếm ý Thái Sơ hùng hậu mà Lữ Thuần Dương điều khiển.
Mãi cho tới khi người đã rơi xuống mặt đất, tôi mới có thể ổn định được cơ thể.
Tuy nhiên, áp lực của kiếm khí do kiếm ý Thái Sơ mang theo vẫn đè nặng lên trái tim tôi như một ngọn núi, nghiền nát cơ thể của tôi.
Thân thể mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, chỉ có thể dựa vào thanh Côn Lôn Tuyết đang chống trên đất mới ngăn được cơ thể không đổ sập xuống.
Ngay lập tức, kiếm của Lữ Thuần Dương bay đến lượn lờ trên đỉnh đầu tôi.
Thế nhưng ông ta không lập tức ra tay, ông ta đang hạ quyết tâm.