Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1193 - Chương 1193: Kiếm Còn Người Còn (2)

Chương 1193: Kiếm Còn Người Còn (2) Chương 1193: Kiếm Còn Người Còn (2)

“Tạ Lan, ngươi thua rồi”.

“Ngươi thật sự muốn giết ta?” Tôi hỏi.

“Ngươi là đứa con của vận mệnh, giết ngươi, Thiên Đạo có thể thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh, thoát thân khỏi nhân quả. Khi đó, cuộc chiến Phong Thần sẽ kết thúc, ván cờ tranh giành cũng chấm dứt, kiếp nạn diệt thế sẽ ập đến”. Lữ Thuần Dương nói.

“Nếu đã biết trước giết ta sẽ mang tới hậu quả gì, ngươi vẫn muốn xuất kiếm?” Cảm nhận được sát ý trong mắt Lữ Thuần Dương không hề suy giảm, tôi bèn hỏi.

“Không sai.”

“Vì sao chứ?”

“Thiên Đạo diệt thế, Tam đạo chỉ chừa lại một đạo, đương nhiên phải là Nhân đạo của ta, lục đạo chúng sinh khác thì có liên quan gì tới ta kia chứ”.

“Lữ Thuần Dương, lẽ nào ngươi nhẫn tâm bỏ mặc lục đạo chúng sinh không quan tâm tới hay sao?”

“Ngươi nên biết rằng trong lòng ta chỉ có kiếm, mà kiếm xưa nay chẳng phải thứ có tình cảm. Thất bại của ngươi là bởi vì kiếm của ngươi quá nặng tình.”

Nặng tình vốn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Phá Quân nếu không phải lòng quá nặng tình cảm mới nhấc đao xuống m Ty để rồi tự sát bên bờ Vong Xuyên.

Nữ Đế nếu không nặng tình cũng sẽ không đắm mình dưới dòng Vong Xuyên, ba nghìn năm mới đợi được cơ hội chuyển thế luân hồi.

Đệ tử Ma đạo nếu không phải quá nặng tình cũng sẽ không lưu truyền vạn thế thiên hồng.

Thế nhưng, nếu như chúng sinh đều lạnh lùng như kiếm, vậy thì thế gian này còn gì đáng để

Chúng ta sống vì lẽ gì?

Tôi vốn luôn cho rằng con người sống là bởi vì tình cảm, là bởi vì sợi dây tình cảm không thể cắt bỏ sau khi trải qua sinh tử.

Vũ trụ cô đơn, sao kia lạnh lẽo.

Tồn tại một khắc so với tồn tại trăm vạn năm có gì khác biệt?

Tôi đã gặp được Thùy Họa, vương tọa lạnh lẽo như băng, cô quạnh như tuyết, dường như thờ ơ với tất thảy chúng sinh, tất cả khiến tôi đau đớn tới tận xương tủy.

Chỉ cần tôi hãy còn sống, tôi vĩnh viễn sẽ không làm một người lạnh lùng cô đơn.

“Lữ Thuần Dương ngươi thua rồi.”

“Ah?”

“Thiên Đạo vô tình, chúng sinh có tình.”

Lời này của tôi vừa dứt, tôi bỗng ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ phảng phất đâu đâu.

Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa bỉ ngạn tan tác héo tàn, cũng là kiếm ý của tôi.

Rơi rụng thành bùn, tan ra bụi. Chỉ có hương thầm vẫn thơm nguyên(2)

(2) Nguyên văn: “Linh lạc thành nê niễn tác trần. Chỉ hữu hương như cố”. Hai câu trích trong bài từ “Bốc toán tử - Hoa mai” của Lục Du.

“Ha ha, thế thì sao chứ, dù gì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết”. Lữ Thuần Dương nói mà không hề nhận ra có gì đó đang diễn ra.

“Lữ Thuần Dương, ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn có thể giết được ta sao?”

Lữ Thuần Dương hừ lạnh một tiếng, đang định phản bác, bỗng nhiên lại cau mày, bởi vì ông ta cũng đã ngửi thấy hương thơm kỳ lạ đó.

“Đây là mùi gì thế?” Lữ Thuần Dương hỏi.

“Là hương hoa bỉ ngạn.” Tôi trả lời

Nghe được lời này sắc mặt Lữ Thuần Dương liền thay đổi, ông ta đương nhiên hiểu được hoa bỉ ngạn tượng trưng cho cái gì.

Sát ý nhanh chóng ngưng tụ lại, thanh kiếm Chủ Tể sắc bén trong tay lập tức bùng nổ. Lần này ông ta đã nổi lên sát tâm, không có lấy nửa phần hối hận, một chút do dự cũng không có.

Đáng tiếc, tôi chắc chắn phải khiến ông ta thất vọng rồi.

Chính vào lúc Lữ Thuần Dương tập trung kiếm ý, cánh hoa rơi đầy mặt đất bỗng thi nhau tụ về thân kiếm Côn Lôn Tuyết, trong nháy mắt liền nhuộm thanh kiếm trong vắt như ngọc biến thành màu đỏ tươi như máu.

Lữ Thuần Dương dồn toàn lực vào nhát kiếm này, chém về phía tôi.

Chủ Tể Chi Kiếm, bất khả chiến bại. Kiếm ý Thái Sơ, uy áp vẫn như cũ không gì cản nổi.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thuần Dương, tới khi kiếm Chủ Tể chỉ còn cách tôi chừng năm trượng, tôi rút thanh Côn Lôn Tuyết đang lấp lánh cắm trên mặt đất, chém về phía Lữ Thuần Dương.

Kiếm Chủ Tể được rèn đúc từ năng lượng Canh Kim ngưng tụ từ trong Thí Thần Thập Phương Kiếm Trận của Tàng Kiếm cốc, là bá chủ hiếm có trong kiếm khắp cả Thần Giới, thậm chí ngay cả trong vũ trụ hư không.

Côn Lôn Tuyết là do kiếm thai Thái Cổ Tam Kiếm của tôi dung hợp mà thành, cũng có thể coi là một thanh thần binh hiếm có khó tìm.

Hai kiếm giao tranh đã bùng nổ ánh sáng hủy diệt khủng khiếp nhất trong lịch sử Thái Cổ Thần Giới, trời đất cũng mất đi sắc màu.

Ánh sáng hủy diệt lấy tôi và Lữ Thuần Dương làm trung tâm, tỏa ra xung quanh, mặt đất nứt ra, khắp nơi thi nhau sụp đổ, nghiền nát thành bột.

Thời không hỗn loạn, khói bụi bốn phương.

Chư thần biến sắc, hai quân tranh nhau bỏ chạy.

……

Tới khi bụi trần lắng xuống, trên đống đổ nát, tôi và Lữ Thuần Dương vẫn đứng yên ở đó.

Côn Lôn Tuyết vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay tôi, thân kiếm đầy những vết nứt, đỏ tươi như máu.

Mà trong tay Lữ Thuần Dương đã không còn kiếm

Kiếm Chủ Tể đã bị Côn Lôn Tuyết nghiền tan thành từng mảnh, hoàn toàn biến mất

Kiếm còn người còn, vào giây phút Lữ Thuần Dương mất đi thanh kiếm Chủ Tể ấy, tất cả hào quang thuộc về Kiếm Thần cũng rời bỏ ông ta mà đi.

Kiếm Thần mất đi kiếm cũng có nghĩa là mất đi tất cả, tôi đã nghe thấy thanh âm thần cách vụn vỡ.

Lữ Thuần Dương mặt như tro tàn, hai mắt đầy vẻ mơ hồ. Im lặng hồi lâu mới nói: “Tạ Lan, không giết ta, ngươi sẽ hối hận”. Dứt lời, Lữ Thuần Dương hóa thân thành kiếm, bay thẳng lên trời rời đi.

Bình Luận (0)
Comment