Nhìn bóng dáng Lữ Thuần Dương dần biến mất khỏi bầu trời, trong lòng tôi luôn cảm giác bức rức khó chịu, lo lắng nếu cứ ông ta thoải mái rời đi như vậy sẽ để lại hậu hoạn về sau.
Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn giết ông ta.
Là nhân vật đại diện cho Nhân đạo và thiên tài kiếm đạo xuất sắc nhất trong đạo môn từ ba nghìn năm đổ lại đây, chỉ việc bẻ gãy kiếm thần của ông ta đã khiến tôi vô cùng áy náy.
Thực ra mọi tranh chấp giữa tôi và ông ta, đều nằm trong cuộc chiến bàn cờ.
Ông ta không phải là kẻ đại gian đại ác, cũng không rơi vào ma chướng, cho dù vì nể mặt Tạ Lưu Vân, tôi cũng không thể giết ông ta.
Mặc dù lĩnh ngộ của ông ta đối với kiếm vẫn còn, nhưng thần cách bị vỡ tung đã ảnh hưởng trực tiếp đến kiếm tâm của ông ta, kiếm kỹ của ông ta không thể sử dụng được nữa, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, muốn luyện tập lại từ đầu không biết phải mất bao nhiêu năm tháng nữa.
Tôi lặng lẽ thở dài, thu hồi thần niệm rồi xoay người bay về phía xa.
Trận đấu giữa Thuần Quân và La Hầu vẫn chưa quyết định thắng bại, chỉ bị Lữ Thuần Dương và tôi cắt ngang thôi.
Bây giờ Lữ Thuần Dương đã bị đánh bại, thì cũng đã đến lúc giải quyết chuyện của La Hầu.
Thuần Quân và La Hầu, một người là kiếm linh, một kẻ là kiếm ma.
Một thiện một ác, mỗi bên đều đại diện cho hai thái cực của kiếm.
Bất luận ai chết, người sống sót sẽ trở thành người đứng đầu về kiếm đạo, chinh phục trăm binh và toàn bộ nhuệ khí trong lòng đều tan biến.
Tôi bay lên giữa không trung, dùng thần niệm để tìm kiếm hơi thở của Thuần Quân, giơ tay triệu hồi, Thuần Quân, sớm biến thành một thanh kiếm khổng lồ, ngay lập tức bay về phía tôi.
Trên thân kiếm có những vết nứt, trên lưỡi kiếm có vô vàng khe hở, kiếm ý cũng không còn lại bao nhiêu, hào quang ảm đạm khá nhiều.
Lần đầu tiên gặp Thuần Quân, cô ấy vẫn là bội kiếm của Yến Tháp.
Ở vùng đất Miêu Cương, cô ấy hóa hình thành người, từ đó về sau đã trở thành đệ tử Ma đạo.
Kiếm là một thứ vô tình, nhưng Thuần Quân lại là người có tình có nghĩa, vì Ma đạo vào sinh ra tử, lập được không ít chiến công.
Bất luận là trận chiến tại vùng đất Miêu Cương, hay là cuộc chiến Quy Khư, đều không thể thiếu công lao của Thuần Quân.
Trong trận chiến Quy Khư, cô ấy vì bảo vệ Ma đạo mà tự bạo kiếm thể, tạo lên một thi ca vạn kiếp thiên hồng bi tráng.
Tôi thu kiếm Côn Lôn Tuyết vào huyền quan, nắm chặt đuôi kiếm Thuần Quân, chạm nhẹ vào thân kiềm tàn tạ của cô ấy, trong lòng vô cùng chua xót.
Thuần Quân bị thương rất nghiêm trọng, nếu như tôi không đến kịp lúc, cô ấy nhất định sẽ bị kiếm La Hầu hủy hoại, từ đó trên đời này sẽ không còn kiếm linh nữa.
May thay, tôi đã đến rồi, đã kịp thời ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Tôi truyền kiếm khí bổn nguyên hỗn độn vào kiếm thể của Thuần Quân, thần niệm của Thuần Quân ngay lập tức có chút phản ứng.
Kiếm thể của Thuần Quân rõ ràng đang khôi phục rất nhanh chóng.
Ánh sáng mờ nhạt, bắt đầu dần dần nhấp nháy.
Đợi khi kiếm thể đã hoàn toàn khôi phục, một luồng sáng lóe lên, Thuần Quân lại lần nữa hóa thành người.
Nhưng kiếm thể dù đã hồi phục, nhưng thần niệm của Thuần Quân vẫn tổn hại nghiêm trọng, linh hồn cần phải tu dưỡng một thời gian, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, thật khiến người ta đau lòng.
Tuy rằng nhìn cô ấy rất yếu ớt, nhưng hàng lông mày sắc bén mạnh mẽ vẫn còn.
Thuần Quân giống hệt A Lê, luôn dễ dàng khiến tôi mềm lòng, vì tôi xem họ là người thân của tôi.
“Cảm ơn em, Thuần Quân, cảm ơn em đã hết lòng bảo vệ vợ của tôi.” Tôi chân thành cảm kích cô ấy.
“Bảo vệ chủ mẫu, là nhiệm vụ của mỗi người đệ tử Ma đạo.” Thuần Quân nói.
Tôi xoa đầu cô ấy, mặt Thuần Quân ửng đỏ lên, hơi quay người tránh né.
“Đạo Tổ, Thuần Quân đã không còn là đứa trẻ nữa.”
“Trong lòng tôi, em giống như A Lê, mãi mãi là một cô bé.”
Thuần Quân đã hóa thành hình người, La Hầu cũng đã hóa thành hình người, biến thành một người đàn ông trẻ tuổi khoác lên người bộ đồ đen.
Tà khí lẫm liệt, ánh mắt sắc bén lóe lên.
Có thể nhìn ra được, ông ta rất muốn chạy thoát khỏi đây, nhưng mà nếu không có sự cho phép của tôi, thì ông ta làm gì có cơ hội đó.
Trước đây, kiếm của tôi bị cấm, sau khi mở ra Thái Cổ Kiếm Vực tại trận Quy Khư, kiếm khí của tôi vượt quá tám ngàn dặm. Sau khi tìm lại sức mạnh vận mệnh từ Ma Đạo Tổ Sư, bây giờ tôi dùng toàn lực rút kiếm ra, thực sự có thể phóng kiếm khí vượt xa khoảng cách ba vạn dặm.