Cho dù La Hầu có thể chặn đòn sát thương của tôi, nhưng ông ta đã bị thần niệm tôi khóa chặt mọi hành động, ông ta còn có thể chặn bao nhiêu nhát kiếm của tôi.
Nhưng mà phải xử lý La Hầu như thế nào, tôi cần phải hỏi ý kiến của Thuần Quân.
Kiếm linh và kiếm ma, là hai luồng linh cảm sinh ra từ bổn nguyên của kiếm, một thiện một ác, cô ấy biết rõ cách xử trí La Hầu hơn tôi.
“Thuần Quân, em định làm thế nào đây.” Tôi hỏi.
“La Hầu vốn là tai tinh, ma tính khó bỏ, nếu như đã thèm muốn sức mạnh bổn nguyên của tôi, tôi tất nhiên không thể tha cho ông ta.”
Nói xong, Thuần Quân dứt khoát ra tay xử lý đối phương.
Kiếm thể Thuần Quân đã hồi phục như bình thường, mà La Hầu bị thương trong trận đấu vừa rồi, hiện giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.
Lúc giao chiến, thắng bại đã rõ, Thuần Quân tấn công vào huyệt thần đình giữa trán La Hầu, chỉ cần dùng một chút kiếm khí đã phá hủy huyền quan của La Hầu, phá hủy linh thức của ông ta, đến một tia tàn hồn mỏng manh cũng không giữ lại.
Kiếm hồn là khó tiêu diệt nhất, sở dĩ Thuần Quân có thể sống sót qua kiếp nạn này, bởi vì chỉ mình kiếm hồn mới có thể tiêu diệt triệt để kiếm hồn.
Bằng không, nhất định sẽ có tàn hồn men theo kiếm khí chạy thoát ra ngoài.
"Thuần Quân, ngươi không thể giết ta. Ta và ngươi là hai nguồn linh cảm trong bổn nguyên của thanh kiếm, cùng tồn tại trên cõi đời này. Nếu ta bị tiêu diệt, ngươi sẽ không sống lâu được lâu." La Hầu nghiến răng nói.
La Hầu nói đúng, từ xa xưa thiện và ác đã đối lập nhau, âm dương thịnh suy, nơi nào có bóng tối, nơi đó có ánh sáng.
Nếu linh cảm tà ác thuộc chết đi, thì linh cảm chính nghĩa thuộc về Thuần Quân cũng sẽ dần dần chết đi.
u Dã Tử đã rèn ra bảy thanh kiếm nổi tiếng được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một thanh kiếm, chính vì uốn nắn quá tay, gây ra mất cân bằng giữa trời và đất.
“Ha ha. La Hầu, ngươi không biết Thái Cổ Nguyệt Thần có song diện thần tính hay sao.” Thuần Quân cười lạnh xem thường nói.
“Cái gì, lẽ nào ngươi muốn hấp thụ linh cảm tà ác của ta sao.” Sắc mặt La Hầu trắng bệch run rẩy nói.
“Kiếm vốn dĩ không nên phân biệt thiện ác.”
“Ngươi có biết ngươi làm như vậy, lỡ như thất bại, ngươi sẽ bị tiêu diệt chung với ta không.” La Hầu hét to.
“Biết được thì sao, chuyện gì nên làm thì ta vẫn sẽ làm.”
Nói xong, đầu ngón tay Thuần Quân đột nhiên xuất chiêu, một luồng kiếm khí trực tiếp xuyên qua huyền quan của La Hầu. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, dù tôi có muốn ngăn lại thì cũng không kịp.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, huyền quan của La Hầu đã bị vỡ tan thành, ý thức tâm linh của ông ta bị triệt tiêu, cơ thể tan rã thành sương mù đen lơ lửng giữa trời.
Trong màn sương đen kia, có chứa sức mạnh bổn nguyên của kiếm, đồng thời cũng có linh cảm tà ác của kiếm.
Thuần Quân đứng trong làn sương đen vô tận, âm thầm cảm nhận và hấp thụ mọi thứ thuộc về La Hầu.
Màn sương đen ngăn cách thế giới bên ngoài, ngay cả tôi cũng không thể cảm nhận được sự thay đổi của Thuần Quân.
Không biết trôi qua bao lâu, sương mù đen dần dần tan đi, Thuần Quân lại xuất hiện trước mặt tôi.
Khuôn mặt đáng yêu hoạt bát của cô ấy hoàn toàn biến mất, nét mặt nghiêm nghị sắc lạnh, đôi mắt tỏa ra hắc quang, toàn thân tản ra một cỗ ma ý mơ hồ.
Khí tức và thần niệm này rất giống lúc Kiêm Hà đã biến thành yêu quái trong điện Vạn Ma, đồng thời nó cũng hàm chứa sức mạnh giết chóc tàn ác của Tử Thần.
Nhìn Thuần Quân bây giờ quá mức xa lạ, khiến tôi lặng người không dám tiến tới hỏi thăm.
Lúc này, Thuần Quân xoay người lại và đi về phía tôi.
Uy lực kiếm khí bóp méo không gian, đến ngay cả tôi cũng không thể giữ vững bình tĩnh.
“Cô có phải là kiếm linh không?” Tôi hỏi.
Thuần Quân vẫn im lặng không nói gì, thấy thế, trái tim tôi chùng xuống, tôi hỏi lại: "Cô có phải là kiếm ma không?"
"Ta không phải kiếm linh, cũng không phải kiếm ma, ta là kiếm chi bổn nguyên."
Nghe thấy câu nói này ngay lập tức cả người tôi cảm thấy vô cùng chán nản
Sau niết bàn lần thứ chín, Thùy Họa đã quên hết mọi thứ, không ngờ bây giờ Thuần Quân lại giẫm lên vết xe đổ của cô ấy.
Thôi không sao, dù cô ấy không còn là đệ tử Ma đạo nữa, cũng đỡ hơn chết rồi biến thành anh linh bị cờ chiêu hồn hấp thụ.
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía sau Thuần Quân nói: "Thiên đường có, Ma đạo quyết không đi. Đệ tử của Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng.”